Chu tứ lang uy hiếp Chu ngũ lang, "Mẹ mà không nhắc tới, thì không cho phép đệ nói ra chuyện này, không thì cẩn thận ta đánh đệ."
Chu ngũ lang hừ một tiếng, sau khi về nhà lập tức đi tìm Mãn Bảo, hắn không nói với mẹ, nhưng hắn có thể nói cho Mãn Bảo nha.
Mãn Bảo đang đứng trong sân dạy mọi người học chữ, bây giờ bọn Đại Đầu đã biết được rất nhiều chữ, cũng biết tính một ít phép tính đơn giản.
Mãn Bảo cảm thấy bọn Đại Đầu thông minh hơn trước kia một chút, cũng thông minh hơn đám trẻ con trong thôn, quả nhiên Khoa Khoa nói rất đúng, đọc sách biết chữ có thể làm người ta khôn ra.
Mãn Bảo rất vui mừng, nhìn thấy ngũ ca còn lên đón tiếp hắn, "Ngũ ca, huynh mau lại đây học chữ đi, bây giờ Đại Đầu còn biết nhiều chữ hơn huynh rồi đấy."
Chu ngũ lang nhức cả đầu, băn khoăn có nên quay người chạy hay không, hắn ghét đọc sách, ghét học chữ!
Chu tứ lang đã cầm tiền vào báo cáo với Tiền thị, nhân tiện nộp tiền luôn, Chu ngũ lang nhìn thoáng qua, liền ghé vào tai Mãn Bảo nói mấy câu.
Mãn Bảo liền dặn dò đám người Chu lục lang, "Mọi người cứ viết chữ ta dạy mười lần trước đi, chờ tí nữa ta quay lại sẽ hỏi."
Nói xong liền lịch bịch chạy vào trong phòng với Chu ngũ lang.
Tiền thị đang đếm tiền, thấy Mãn Bảo vào liền vẫy tay nói, "Lại đây, giúp mẹ đếm tiền một lát, cũng coi như tính xem tiền tứ ca con nộp có đúng không."
Chu tứ lang nhìn thấy Mãn Bảo thì có chút chột dạ, đặc biệt là khi nhìn thấy Chu ngũ lang cũng đi theo vào đây, thì càng chột dạ hơn.
Tiền thị liếc mắt nhìn hắn, kéo Mãn Bảo lại bảo bé đếm tiền.
Mãn Bảo đếm tiền rất nhanh, đếm xong một trăm văn liền xâu thành một chuỗi, rất nhanh đã tính ra số tiền.
Có tất cả mười tám chuỗi, còn thừa 38 văn lẻ.
Lúc Tiền thị đổ tiền từ trong túi ra đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc này vẫn thấy hơi kinh ngạc, bà trầm tư một lát rồi nói: "Gừng kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
Chu tứ lang nhỏ giọng nói: "Mẹ, chắc chắn lần sau sẽ không bán được nhiều như thế nữa, cho nên con cảm thấy lần sau cứ mang tầm hai mươi cân đi là được rồi ạ."
Lần này hắn và lão ngũ mỗi người cõng một sọt mang đi, một cái sọt nặng khoảng hai mươi cân.
Giá bán hôm nay cũng rất cao, toàn ở tầm giữa 45 đến 48 văn.
Mà bởi vì giá không cố định, nên ngay cả người bán trực tiếp là Chu tứ lang cũng không tính ra cụ thể mình đã kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên hắn mới có gan giấu tiền.
Mãn Bảo lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Tứ ca, gừng huynh bán bao nhiêu, huynh nói ra để ta tính xem có đúng không."
Chu tứ lang nhỏ giọng nói: "Sao ta nhớ được, nhà này mua một cân, mặc cả không giỏi thì bán được giá đắt, nhà kia mua ba cân, mặc cả giỏi thì lại ta lại bớt chút, ta không nhớ được."
Mãn Bảo nhìn hắn một cái, hừ một cái ở trong lòng, sau đó nhìn về phía Tiền thị, "Mẹ, chỗ tiền này không phải là của mỗi tứ ca, cũng có phần của con và ngũ ca lục ca nữa, bán được thì phải chia cho chúng con."
Tiền thị gật đầu nói: "Được rồi, vậy cứ theo quy củ, giao sáu phần vào quỹ chung trước, tiền còn thừa lại thì cho các con chia, tiền lão tứ được chia thì lấy ra trả nợ."
Chu tứ lang không ngờ cuối cùng lại tính theo kiểu này, cái này không giống với cách tính lúc trước đã nói.
Hắn cảm thấy không đúng, đếm ngón tay của mình, mồ hôi đầy đầu nói: "Mẹ, như này không được, nếu còn phải nộp quỹ thì không còn thừa được bao nhiêu tiền nữa, vậy thì bao giờ con mới có thể trả hết nợ chứ? Lúc trước mẹ và cha cũng không nói như vậy, mà nói rằng nếu con khai hoang thì cái gì thu hoạch được cũng đều thuộc về con."
Bởi vì bọn Mãn Bảo giúp đỡ thật, hạt giống là Mãn Bảo trợ cấp, mà lão ngũ lão lục và bọn Đại Đầu cũng hỗ trợ khai hoang, lúc trồng bọn họ cùng ra sức, những việc như làm cỏ, bón phân bọn họ cũng luôn làm, cho nên thu hoạch được bọn họ cùng chia thì hắn không có ý kiến, nhưng nếu nộp tiền cho nhà......
Chu tứ lang không vui.
Tiền thị liếc mắt nhìn hắn nói: "Không nộp cũng được, miếng đất này là do các con khai hoang ra, nhưng hai tháng nữa con sẽ được phân ruộng, đến lúc đó bất kể trong đất trồng cái gì, thì thu hoạch đều phải nộp vào quỹ chung, đây là quy củ."
Chu tứ lang không có ý kiến gì.
Tiền thị liền hỏi Chu tứ lang, "Các con muốn chia chỗ tiền này như thế nào?"
Mãn Bảo liền giơ tay nhỏ nói: "Trước khi chúng con trồng trọt đã bàn bạc rồi, hạt giống gừng là con đưa, cho nên con và tứ ca sẽ lấy phần bằng nhau, mỗi người hai phần rưỡi, ngũ ca và lục ca mỗi người một phần, hai phần còn lại thì Đại Đầu Đại Nha và Nhị Đầu Nhị Nha sẽ chia đều, một phần còn lại thì phải chia đều cho người bán."
Tiền thị nhìn về phía Chu tứ lang, nhíu mày, lão tứ được chia quá ít rồi thì phải?
Chu tứ lang lại không cảm thấy chia như này có gì không tốt, đây là cách chia bọn họ đã quyết định trước khi khai hoang, cũng vì điều này, nên lúc khai hoang bọn lão ngũ mới ra sức như vậy.
Tiền thị liền đẩy tiền cho Mãn Bảo, nói: "Vậy con chia đi, xem thử tứ ca con được chia bao nhiêu."
Mãn Bảo đếm đầu ngón tay tính thử, nói: "551 văn ạ."
Tiền thị nói: "Đếm ra đi."
Mãn Bảo nghe lời đếm ra, lúc này Tiền thị mới tịch thu hết tiền của Chu tứ lang, nói: "Chỗ này coi như con trả nợ cho nhà."
Mãn Bảo liền vui vẻ rạo rực thu lại tất cả số tiền còn lại, đang tính đi chia với mọi người, ai biết Tiền thị lại nhìn về phía bọn họ nói: "Người trong nhà kiếm được tiền đều phải nộp sáu phần, tứ ca con không phải nộp, là vì ta và cha con đã nói trước, hơn nữa hắn còn phải trả nợ, cho nên là trường hợp đặc biệt, chứ các con thì không được."
Mãn Bảo ngây ra, Chu ngũ lang đang vui rạo rực cũng ngây ra, hai người ngơ ngẩn nhìn Tiền thị, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Chu tứ lang lại không nhịn được cười ha ha, cảm thấy rất vui vẻ.
Chu ngũ lang và Mãn Bảo cùng trừng mắt nhìn hắn, Chu tứ lang liền che miệng lại, nhưng vẫn không kìm được mấy tiếng khúc khích.
Tiền thị rất bất đắc dĩ nhìn thằng con ngốc này, tính tiền phải dựa vào Mãn Bảo, đi ra ngoài bán đồ cũng phải dựa vào lão ngũ lão lục, hắn đắc tội với người ta thì được lợi ích gì?
Chẳng qua bà cũng không nói gì.
Mãn Bảo rất không cam tâm tình nguyện lấy sáu phần từ chỗ tiền thừa ra nộp cho Tiền thị, lúc này mới ôm tiền đi ra ngoài.
Chu ngũ lang đi theo phía sau.
Đám nhóc trong sân đã sớm không chú tâm nổi, bọn họ biết muội út (cô nhỏ) đi vào để đếm tiền, vậy có phải điều này có nghĩa là bọn họ có thể được chia tiền?
Mãn Bảo đi vào trong sân, vung bàn tay lên, nói với mọi người: "Đi, đi chia tiền."
Bọn nhóc liền hoan hô, vây quanh bé đi về phía lều tranh chất củi, giờ đang là chỗ ở của đám Chu ngũ lang, bình thường bọn họ đều chia tiền ở chỗ này.
Có Mãn Bảo ở đây, mọi người rất nhanh đã nhận được phần tiền của mình, cứ căn cứ theo định mức chia đã nói thôi.
Chia tiền xong, Mãn Bảo cất hết tiền của mình đi, lúc này mới nhìn sang Chu tứ lang đang đứng ở bên cạnh xem trò hay.
Chu ngũ lang cũng nhìn về phía tứ ca.
Chu tứ lang không nhịn được lui về sau một bước, hỏi: "Mấy đứa, mấy đứa nhìn ta như vậy làm gì?"
Mãn Bảo hừ một tiếng, chỉ vào hắn nói: "Huynh không thật thà, dám giấu tiền đi trước, huynh xấu xa như vậy, thì sau này ai còn cùng huynh bàn chuyện làm ăn, ai còn cùng huynh hợp tác nữa?"
Chu tứ lang liền biết Chu ngũ lang đã nói chuyện này cho Mãn Bảo, hắn trợn trắng mắt nói: "Vốn dĩ ta cũng đâu định lừa mấy đứa."
Hắn hạ thấp giọng nói: "Ta định chia số tiền kia với mọi người mà, ta đoán chắc chắn mẹ sẽ bảo chúng ta nộp quỹ nên mới giữ lại, không thì sao ta có thể để lão ngũ nhìn thấy chứ?"