Sắp đến tết, trên đường toàn là người đi mua đồ tới tới lui lui, hoặc là phụ huynh dẫn con đi xem náo nhiệt.
Suốt cả một năm, cũng chỉ được mỗi mùa tết là người lớn mới nỡ bỏ ra nhiều tiền hơn để mua đồ cho bọn trẻ.
Đám Chu ngũ lang bán kẹo vô cùng đắt hàng, ngay đến Chu tứ lang cũng không nghĩ tới kẹo bọn họ lấy về bán lại được hoan nghênh như vậy, một văn tiền một viên, rõ ràng lúc đầu có rất nhiều trẻ con đều không nỡ mua, thế mà lúc này lại xếp cả hàng dài để tranh.
Chu tứ lang không kìm được bắt được trầm tư, nhỏ giọng nói với Chu ngũ lang: "Lão ngũ, cửa buôn bán này chúng ta có thể làm lâu dài mà, tại sao trước đó các ngươi không lên huyện thành?"
Chu ngũ lang vừa bán kẹo nhận tiền, vừa nói: "Thôi đừng có nghĩ, cũng chỉ có dịp tết này, chứ ngày thường cũng chẳng có mấy đứa trẻ nỡ chi một văn tiền mua một viên kẹo đâu. Bình thường kẹo của chúng ta đều là bán cho tiểu thư nhà huyện lệnh và mấy đứa trẻ sát vách nhà bọn họ."
Chu tứ lang chỉ đành thất vọng à một tiếng, giúp bọn họ bán kẹo rồi thu tiền.
Bởi vì hôm nay hắn cũng ra sức lao động, nên buổi tối trở về sau khi Mãn Bảo trừ tiền vốn mua kẹo đi liền lấy số tiền còn lại chia trung bình, Chu tứ lang được chia 80 văn, vui vẻ không chịu được.
Sau đó Mãn Bảo cất tiền của mình đi, xoay người chạy vào trong nhà nói với mẹ bé: "Mẹ, hôm nay bọn con bán kẹo kiếm tiền, tứ ca được chia 80 văn." Đồ độc ác =)))
Tiền thị hỏi: "Sao không thấy các con nộp vào quỹ chung?"
Lúc này Mãn Bảo mới phát hiện mình vì mách lẻo mà làm bại lộ chính mình, chẳng qua bé suy nghĩ một lúc liền ôm cánh tay mẫu thân làm nũng, nói: "Chúng con còn phải mua kẹo mà, nộp tiền lên liền chẳng còn bao nhiêu nữa, mẹ, sau này tiền bán kẹo của chúng con có thể không nộp lên được không ạ?"
Tiền thị liền dí cái mũi của bé nói: "Con nghĩ không ai biết con và bọn lão ngũ lén bán kẹo kiếm tiền sao? Không nộp thì không nộp, chẳng qua chỉ cho ngoại lệ mỗi cái này thôi, ta hỏi con, tiền của ngũ ca và lục ca con có phải đang ở chỗ con không?"
Mãn Bảo che lại túi áo của mình, hoảng sợ nói: "Mẹ, con sẽ không phản bội ngũ ca lục ca."
Tiền thị không nhịn được vỗ đầu bé một cái, "Nghĩ lung tung gì thế, mẹ là hạng người như vậy sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngũ ca lục ca con có tổng cộng bao nhiêu tiền ở chỗ con?"
Tuy rằng Tiền thị cũng không thấy tiền trên người con gái nhỏ, nhưng trong lòng bà ít nhiều gì cũng biết được chút, hơn nữa đứa nhỏ này có tiền thì sẽ không kìm được tiêu, còn toàn là mua đồ ăn, cũng không cần lo lắng.
Nhưng lão ngũ lão lục có bao nhiêu thì bà lại không đoán ra được.
Mãn Bảo lại xoay người chạy đi, nói: "Không nói cho mẹ đâu, con đã đồng ý với ngũ ca lục ca rồi."
Tiền thị không giữ bé lại, để cho bé chạy, ừm, bà cũng không cần hỏi, suy nghĩ một chút, gọi tứ lang ở trong phòng ra.
Lúc Chu tứ lang ra ngoài thì đầu gục xuống, ánh mắt hắn đảo qua sân một vòng, không thấy Mãn Bảo, liền đi ra bên ngoài, đi một lát thì nghe thấy trong vườn rau có thanh âm, liền đi qua đó.
Nhìn thấy Mãn Bảo đang vô cùng vui vẻ ngồi tán gẫu với mọi người, hắn liền tức giận tiến đến, lớn tiếng kêu, "Mãn Bảo! Có phải muội đi mật báo với mẹ hay không?"
Mãn Bảo ngẩng đầu lên từ trong đám người, nhìn thấy tứ ca, liền lịch bịch chạy tới, kéo tay hắn nói lời thấm thía: "Tứ ca, ta cũng là vì tốt cho huynh thôi."
Chu tứ lang tức giận gần chết, cái gì mà tốt cho hắn, khó khăn lắm hắn mới tích được 80 văn đấy có biết không?
"Huynh nghĩ xem, nói cho mẹ huynh có tiền thì ta có ích lợi gì? Cái gì cũng không có, ngược lại còn để mẹ biết chúng ta kiếm được tiền không nộp lên."
Chu tứ lang càng tức giận, "Cho nên muội là hại người mà chẳng ích ta."
"Ai nói thể, đây là ta tổn hại còn huynh có lợi, bây giờ huynh còn nợ tiền trong nhà, kết quả kiếm được tiền còn không chủ động trả, nếu sau này cha mẹ và mấy ca ca chị dâu biết được thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?" Mãn Bảo nói: "Uy tín của huynh vốn đã không tốt, sau này sẽ càng không tốt, ta đây làm đều là vì huynh đó."
Mãn Bảo nói: "Hơn nữa huynh giữ tiền thì ích lợi gì? Huynh lại cầm đi đánh bạc à?"
"Ta sẽ không đánh bạc."
"Nếu không đánh bạc, thì huynh lấy tiền làm gì chứ?" Mãn Bảo hỏi hắn, "Huynh nỡ lấy tiền mua thịt cho nhà mình không? Huynh nỡ bỏ tiền mua quần áo mới mặc không?"
Chu tứ lang:...... Không nỡ!
"Huynh xem đi, ta vừa nhìn liền biết ngay là huynh không nỡ, cho nên không phải cuối cùng vẫn phải cầm tiền đi trả hay sao? Nếu đã phải trả tiền, thì trả sớm sẽ tốt hơn trả muộn, tứ ca, vì huynh, ta còn bị mẹ mắng một trận đó, kiếm được tiền mà không nộp lên, huynh còn không cảm kích ta......"
Chu tứ lang thế mà lại cảm thấy Mãn Bảo nói có lý, chẳng qua hắn không tin mấy lí lẽ của bé, bé sao có thể là người tổn hại mình để làm lợi cho người chứ?
Chu tứ lang mặt không cảm xúc nghe bé nói hết, quyết định không chấp nhặt với bé, vì thế tránh khỏi tay bé định trở về.
Lại bị Mãn Bảo bắt lấy tay, "Tứ ca, nếu đã tới rồi thì ở lại xem gừng với bọn ta đi, gừng của bọn ta lớn thật nhanh mà, chờ thêm năm nữa, đất của huynh cũng có thể trồng gừng."
"Nhanh như vậy?" Chuyện liên quan đến đất hoang của mình, Chu tứ lang mới có chút nghiêm túc, hỏi: "Muội hỏi thử chưa, gừng phải gieo vào thời điểm nào?"
Mãn Bảo đã ghi lại một miếng gừng, đề mục của gừng đã sớm có, trong đề mục nói từ 16 độ C trở lên mới có thể nảy mầm.
Mãn Bảo không hiểu 16 độ C là gì, Khoa Khoa nói đó lúc xuân về hoa nở.
Dù sao bé cũng lấy rơm rạ giữ ấm cho gừng, bây giờ nó đã nảy mầm ra rồi, bé cảm thấy ra mảnh đất kia cũng có thể làm vậy.
Hơn nữa hết năm này liền đến mùa xuân, bé hỏi đại tẩu rồi, đại tẩu nói trên cơ bản thì qua tháng giêng là phải bận bịu việc gieo giống.
Cho nên bé đã lên kế hoạch xong, "Chờ qua mười lăm, có nắng, thì chúng ta lấy gừng ra phơi, phơi mấy ngày rồi lại trồng xuống đất."
Trong đề mục về gừng có nói, tốt nhất là cắt gừng thành từng miếng, bỏ bộ phận bị hỏng đi, sau đó ngâm trong nước phân tro cây cỏ, phơi thêm bảy tám ngày rồi trồng.
Như vậy có thể phòng bệnh cho gừng giống.
Mãn Bảo cảm thấy phương pháp gieo trồng này cũng không khác với củ mài lắm.
Bé còn hỏi Khoa Khoa, có phải mấy thứ mọc ở dưới đất đều thích ngâm qua nước phân tro trước, rồi lại phơi khô?
Khoa Khoa tự mình kiểm tra số liệu trong hệ thống một lúc, phát hiện thật đúng là vậy, phần lớn thực vật thân củ đều đề cử phương pháp gieo trồng này, chẳng qua trong tương lai, người ta ngâm trong thuốc nước dinh dưỡng, nơi này không có thuốc nước đặc chế, cũng chỉ có thể dùng nước phân tro, nhưng méo mó có còn hơn không.
Mà củ mài còn trồng sớm hơn gừng, bọn họ đã sớm phơi xong, trước đó đã đặt trong bếp để gây giống.
Không còn cách nào, gây giống củ mài yêu cầu tầm hai mươi ngày, mà chỗ tương đối ấm áp trong nhà trong hai mươi ngày này, ngoại trừ phòng ngủ của mỗi người, thì cũng chỉ còn phòng bếp là ấm áp nhất.
Mãn Bảo là không có khả năng để củ mài dính đầy mùi phân tro kì lạ ở trong phòng, cho nên liền cho vào bếp.
Ở một góc cách bệ bếp không xa, bọn họ chất không ít rơm rạ ở đó giữ ấm.
Lúc phòng bếp nhóm lửa, ánh lửa sẽ chiếu rọi vào bên trên, vẫn rất ấm áp, hơn nữa đoạn thời gian thời tiết lạnh nhất, người trong nhà cũng có thói quen sưởi ấm trong bếp, cũng có thể làm ấm chúng nó.
Thật ra ngay từ đầu Mãn Bảo không biết có được hay không, chẳng qua mấy ngày nay thời tiết chuyển ấm, ngày nào cũng có nắng lên, Khoa Khoa lại nhắc nhở bé, nói thời gian cũng tương đối rồi, Mãn Bảo liền đi xốc rơm rạ lên nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện ra có một số thân củ đã nảy mầm.