Nghênh đón ánh mắt của tế tửu đại nhân, Vương Cẩn cố gắng rặn ra một nụ cười.
"Đúng vậy."
Tế tửu đại nhân giơ tay vỗ bốp một phát lên đầu Vương Cẩn. Đúng cái rắm! Bài tập Chu Hoài Sơn làm mà ngươi cũng dám chép! Như vậy thà không viết còn hơn đấy! Còn tiết kiệm một chút giấy mực cho cha ngươi!
"Chu Hoài Sơn đâu? Sao bài tập của hắn lại để cho ngươi cầm vào? Hắn đâu rồi?"
Vương Cẩn hít hít mũi, đáp: "Vừa này ở cổng Quốc tử giám, có một tiểu nội thị trong cung tới triệu huynh ấy tiến cung."
Tế tửu giơ tay ngắt lời Vương Cẩn nói: "Nhanh vào học đi."
Vương Cẩn lập tức như trút được gánh nặng, trơn tru bỏ chạy.
Vừa được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng tế tửu đại nhân hô: "Không cho phép chép bài tập."
Vương Cẩn suýt chút nữa đã ngã cắm mặt xuống đất.
Vương Cẩn vừa đi, tế tửu đại nhân mang theo một bụng nghi ngờ ra khỏi Quốc Tử giám. Mới sáng sớm, hoàng thượng còn phải thượng triều, sao lại triệu Chu Hoài Sơn tiến cung? Hơn nữa, truyền triệu lúc này, cũng không phù hợp a. Bây giờ tiến cung, hoàng thượng còn đang ở trên Kim Loan điện kìa. Chu Hoài Sơn vào cung rồi thì làm gì? Phải đứng chờ ở đâu đây? Ngự thư phòng hay là bên ngoài ngự thư phòng nhỉ? Chỗ nào cũng không phù hợp! Hơn nữa, bệ hạ là hạ khẩu dụ, chuyện này chỉ xảy ra khi cấp bách mà thôi, nếu là ngay vừa nãy thì khẳng định không có khả năng, sao bệ hạ có thể vừa thượng triều vừa hạ khẩu dụ như vậy chứ?
Vậy khả năng duy nhất, chính là hạ khẩu dụ trước khi thượng triều! Nhưng nếu là hạ chỉ trước khi lên triều, vậy thời gian cũng cách hiện tại rất lâu rồi, tại sao Tiểu Nội Thị kia lại không đến thẳng nhà Chu Hoài Sơn thông truyền, mà lại chặn người ở đây? Không đúng! Không thích hợp!
Tế tửu xoa mặt, nhấc chân đi về phía hoàng cung. Đây là học sinh của ông, không thể để hắn vô duyên vô cớ xảy ra chuyện được. Nếu ông không biết thì thôi, một khi đã biết, thì không thể không quản. Bất kể là chuyện như thế nào, cũng phải đi xem một chuyến. Ai! Một ngày làm thầy cả đời làm cha! Thật là không dễ dàng gì!
Bên này, tế tửu đại nhân đang tiến cung. Bên kia, sau khi rời đi, Chu Thanh lại đi thẳng đến chỗ Thẩm Lệ. Nàng chỉ là một thôn nữ vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt, nếu cha nàng thật sự xảy ra chuyện, nàng không có bản sự cũng chẳng có ngón tay vàng để tiến cung cứu người. Thậm chí ngay cả cửa cung nàng còn không thể vào được. Cho nên, đi tìm Thẩm Lệ, chính là sự chọn lựa tốt nhất. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cửa cung.
Chu Hoài Sơn đi theo sau lưng Tiểu Nội Thị, bên trái liếc một cái, bên phải ngó một lần, bỗng nhiên hít sâu một hơi, sau đó..
Phanh! Chu Hoài Sơn đột nhiên xông thẳng về phía trước, kéo lấy tay Tiểu nội thị, tiếp đó cả người ngã thẳng cẳng trên mặt đất. Cơ thể đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiểu nội thị bị Chu Hoài Sơn dọa giật cả mình, liền vô thức muốn đưa tay lên vỗ ngực. Nhưng tay hắn lại bị Chu Hoài Sơn gắt gao nắm lấy, căn bản không thể nhấc lên nổi, đừng nói là giơ tay, cả người cũng bị Chu Hoài Sơn kéo ngã xuống theo. Phanh! Tiểu nội thị liền quỳ gối bên cạnh Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nằm trên mặt đất, gắt gao nắm chặt lấy tay Tiểu nội thị, bắt đầu lên cơn co giật.
Tiểu nội thi cả kinh quên cả bản thân vốn định làm gì, quỳ gối bên cạnh Chu Hoài Sơn, hai mắt to trợn, khẽ sững sờ một lúc, đến khi đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức, hắn mới hồi thần lại được.
"Này, này, ngươi bị làm sao đấy, đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Hoài Sơn ra sức nằm trên mặt đất co giật. Động tĩnh bên này quá lớn, lập tức kinh động đến thị vệ canh giữ cửa cung.
Hai hàng thị vệ đồng loạt nhìn sang, tiểu đầu lĩnh lập tức tiến lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Hoài Sơn vẫn điên cuồng co giật.
Tiểu nội thị bị dọa không nhẹ, thở dồn dập, đáp: "Đột nhiên hắn lên cơn co giật."
Giọng nói có chút run rẩy.
Thị vệ đầu lĩnh liếc mắt nhìn tiểu nội thị, ngồi xổm xuống xem xét Chu Hoài Sơn một chút, nói: "Các ngươi muốn tiếp tục tiến cung hay là đưa ra ngoài, co giật thành dạng này, phải mau mời đại phu, đừng để xảy ra chuyện gì."
Tiểu nội thị cúi đầu, gương mặt vô cùng khó xử, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Thị vệ đợi một lúc đã có chút gấp gáp. Nếu để người xảy ra chuyện ở cửa cung, bọn họ nhất định sẽ phải chịu một phần trách nhiệm. Hơn nữa, người này còn là nhạc phụ tương lai của Thẩm Lệ. Nếu bị ảnh vệ để mắt tới, mẹ nó, ai cũng đừng hòng trải qua ngày tháng tốt lành nữa.
Nhìn tiểu nội thị một cái, thị vệ đầu lĩnh đè cơn tức giận trong lòng, nói: "Người này là ai không cần ta phải nói nữa, nếu như hắn xảy ra chuyện, lại còn là xảy ra chuyện ở đây, chúng ta ai cũng không thể đảm đương nổi. Là vị chủ tử nào muốn gặp hắn, ngươi nhanh đi hồi bẩm một tiếng đi. Bây giờ người này lập tức phải mời đại phu, không thể trì hoãn thêm được nữa."
Tiểu nội thị do dự nói: "Chủ tử phân phó, nhất định phải mang người này vào cung."
Giọng nói cực kì nhỏ.
Đầu lĩnh thị vệ bị lời này của tiểu nội thị chọc cho nổi bão, quát: "Mang vào cung thì không có vấn đề, nhưng vấn đề là, ngươi mang hắn vào như thế nào? Hay là ngươi cõng vào nhé? Nếu ngươi thật sự có thể cõng hắn đi, thì ta cũng không có vấn đề, nhưng nếu xảy ra chuyện thì đừng lôi chúng ta vào."
Nói xong, hắn nâng mắt nhìn chằm chằm tiểu nội thị. Ánh mắt hiển hách biểu lộ: Nhanh cõng đê!
Tiểu nội thị.. cái thân thể nhỏ yếu này của ta không vác nổi a.
Chu Hoài Sơn nhìn thấy phản ứng của tiểu nội thị, lại càng co giật lợi hại hơn.
Thị vệ đầu lĩnh không thể trì hoãn thêm được nữa, nói: "Bây giờ hắn co giật đến mức độ này rồi, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ chết người đấy, đến lúc đó, đừng nói là ngươi, ngay cả chủ tử của ngươi e là cũng sẽ bị vấn tội."
Tiểu nội thị sợ đến run cả người, khẽ cắn môi giống như vừa làm ra quyết định gì vậy.
"Ta cõng hắn vào."
Chu Hoài Sơn tranh thủ liếc hai tay hai chân như cái nhánh tre của tiểu nội thị, suýt chút nữa đã bật cười. Có điều, cười không ra tiếng, nhưng lại phun ra hai quả rắm. Mùi thối tràn ngập.
Thị vệ đầu lĩnh nhíu nhíu mày chỉ nói một câu: "Nhanh."
Vừa nói, vừa kéo Chu Hoài Sơn đặt lên lưng tiểu nội thị. Chu Hoài Sơn vừa nằm sấp lên lưng, Tiểu nội thị đã suýt chút nữa thì bị đè gãy cả eo. Hắn vừa khom lưng xuống thật thấp, Chu Hoài Sơn lại tung ra một quả rắm.
Thị vệ đầu lĩnh đứng sau lưng hắn.. Mẹ nó!
Tiểu nội thị rốt cuộc là đánh giá quá cao sức lực của mình, cũng là đánh giá thấp thể trọng của Chu Hoài Sơn.
Ngay sau khi Chu Hoài Sơn phun ra quả rắm kia, hai đầu gối của tiểu nội thị liền kịch liệt run rẩy, rồi quỳ bịch xuống đất lần nữa. Chu Hoài Sơn lăn từ trên lưng hắn xuống. Tiếp tục giật đùng đùng còn hơn cả trước.
"Ta nói nhanh chóng.."
Thị vệ vô thức muốn đưa tay đón lấy Chu Hoài Sơn, nhưng còn chưa tiếp được, một thân ảnh đã vọt đến trước mặt hắn. Lọt vào tầm mắt hắn là bộ quan phục đặc trưng của thống lĩnh ảnh vệ. Hắn lập tức bị dọa giật mình lui về sau một bước.
Thẩm Lệ vững vàng tiếp lấy Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn nằm trong lồng ngực Thẩm Lệ, vẫn liên tục co giật như lên cơn động kinh.
Thẩm Lệ.. Đây là làm gì vậy?
Thị về đầu lĩnh lập tức chắp tay ôm quyền, nói: "Gặp qua Thống lĩnh đại nhân, lúc người này vừa mới tiến cung, đột nhiên ngã xuống đất co giật, ti chức đang định cho người đi mời đại phu."
Tiểu nội thị nhìn thấy Thẩm Lệ tới, bị dọa đến xanh cả mặt, lập tức muốn đứng dậy bỏ chạy. Nhưng, một là đầu gối đau nhức căn bản dậy không nổi, hai là không biết từ lúc nào, Chu Hoài Sơn đã lại bắt được tay của hắn. Lại còn túm rất chặt.
Thẩm Lệ khách khí gật đầu chào đầu lĩnh ảnh vệ, tiếp đó lấy từ trên người một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu nâu, bỏ vào miệng Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn lập tức trợn to mắt nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ.. Yên tâm đi, không độc chết ngài được đâu!
Chu Hoài Sơn..
Do dự trong chốc lát, quyết định há mồm. Dược hoàn vào miệng, hắc, ngọt nha!
Chu Hoài Sơn chẹp chẹp miệng, không co giật nữa.
Hắn đứng thẳng người dậy, một mặt mờ mịt gãi gãi đầu, hỏi: "A, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại ở chỗ này?"
Một cái tay khác, vẫn gắt gao nắm chặt lấy Tiểu Nội Thị.