"Nói cái gì mà chúng ta không được trêu chọc Chu Thanh, thế lúc Chu Hoài Sơn đập đầu ta, nó đã nói như thế nào? Nó nói chắc chắn sẽ xả cục tức này cho ta. Nó nói không đến hai ngày sẽ khiến cho Chu Hoài Sơn phải đến nhà xin lỗi.."
Những lời Chu Hoài Hải càm ràm, lờ mờ bay vào tai Chu Viễn, hắn một chữ cũng không muốn nghe, cố gắng đi thật nhanh. Rời khỏi nhà, hắn chẳng có mục đích mà đi dọc trên đường lớn ở kinh thành. Bốn phía đầy những tiếng xì xầm bàn tán về hắn, chợt cao chợt thấp. Chu Viễn ngơ ngơ ngác ngác tiến vào một quán rượu nhỏ, gọi mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu, chậm rãi uống. Cứ nâng chén rượu, lại động đến vết thương trên cánh tay, cơn đau đớn thời thời khắc khắc làm hắn không thể say nổi.
Vốn tưởng rằng, chỉ cần ẩn nhẫn, vậy thì lúc nào hắn cũng có thể tìm được cơ hội trở mình. Kinh đô lớn như vậy, cơ hội nhiều đến thế, hắn phải bắt được, lúc nào cũng có thể bắt lấy. Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên lại không muốn chờ đợi nữa.
Vốn dĩ đều là người một nhà người, rõ ràng bây giờ cuộc sống của nhị phòng tốt như vậy, tại sao hắn còn phải bán sống bán chết làm con chó cho Đoan Khang Bá Phủ kia chứ? Thậm chí ngay cả con chó cũng không bằng!
Ngay hôm trước, hắn còn nghĩ, muốn lợi dụng Chu Hoài Sơn giúp đỡ Đoan Khang Bá vặn ngã Thẩm Lệ, như vậy, hắn liền lập được đại công. Nhưng bây giờ, nếu như có thể giúp Thẩm Lệ vặn ngã Đoan Khang Bá.. Chẳng phải là tốt hơn sao?
Vừa uống rượu, trong đầu Chu Viễn vừa bừa bộn suy nghĩ. Mà lúc này, tại Trấn Quốc Công Phủ.
Trấn Quốc Công vừa chết, toàn bộ Trấn Quốc Công Phủ liền tràn ngập trong bầu không khí cực kỳ ngột ngạt. Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ, mặc trên người một bộ y phục vô cùng diễm lệ, đi theo tâm phúc của thế tử Tô Hành phủ Trấn Quốc Công Phủ, đi thẳng đến thư phòng. Ở Trấn Quốc Công Phủ xám xịt một màu, bộ y phục diễm lệ của nàng ta nổi bật đến chói mắt.
Phu nhân Trấn Quốc Công vừa vặn đi từ một bên tường hoa ra, từ xa đã nhìn thấy nàng ta, liền nhíu nhíu mày, nói: "Ta nhìn người kia giống như là tam tiểu thư phủ Đoan Khang Bá thì phải."
"Phu nhân nhìn không sai, là nàng, hôm nay đưa thiếp mời đến nói là muốn gặp thế tử gia."
Phu nhân Trấn Quốc Công nhìn bóng dáng diễm lệ dần dần đi khuất kia, thở dài một hơi: "Là một đứa bé ngoan, nếu là một nam nhi thì tốt hơn, cũng không cần phải vội vàng kết hôn như vậy. Đoan Khang Bá Phủ, cũng chỉ có mình nàng là người có ích. Đoan Khang Bá đối với nàng, có chút quá mức tàn nhẫn. Thế tử đang làm cái gì?"
"Mới từ đông cung trở về, đang nghị sự cùng phụ tá."
Phu nhân Trấn Quốc Công Phủ gật đầu, không nhiều lời nữa, dưới sự dìu đỡ của ma ma thiếp thân quay trở về viện tử của mình. Trong tay bà mang theo một cái lẵng hoa nhỏ, bên trong là mấy cành hoa mới hái. Thái hậu luôn thích túi thơm do bà tự làm.
Thư phòng.
Tô Hành đang nghị sự cùng phụ tá, gã sai vặt đứng ngoài cửa hồi bẩm: "Thế tử gia, Tam tiểu thư tới rồi."
Mấy vị phụ tá ngồi đối diện với Tô Hành liền đứng dậy, Tô Hành cũng không ngăn cản họ.
Mấy người nối đuôi nhau ra ngoài, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ chỉ đứng yên lặng ngoài cửa, đợi phụ tá đều đi hết, Tô Hành mới không cao không thấp nói một câu: "Vào đi."
Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ mỉm cười đi vào, gọi: "Hành ca ca."
Tô Hành nhìn nàng ta một cái, im lặng tựa lưng ngồi sau án thư rộng lớn, đôi mắt cụp xuống.
Tam tiểu thư trực tiếp đi đến bên cạnh thư án.
"Hành ca ca không cao hứng khi thấy ta sao? Huynh đang trách ta thành thân đấy à?"
Hai hàng mày của Tô Hành khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn im lặng không hề mở miệng.
Tam tiểu thư liền nói: "Mặc dù ta đã thành thân, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, cũng là cha ta tổ chức, ta không thích Chu Viễn."
Tô Hành chỉ cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: "Ngươi tới có chuyện gì không?"
Hắn giương mắt nhìn Tam tiểu thư, ánh mắt đầy vẻ thanh lãnh.
Tam tiểu thư sững sờ: "Hành ca ca?"
Dường như có chút không thể tưởng tượng nổi.
Tô Hành kéo miệng nở một nụ cười nhạt: "Bây giờ ngươi đã thành thân, ngươi và ta nên giữ khoảng cách nam nữ."
Nói rồi, hắn giơ ngón tay chỉ về phía phụ tá vừa mới ngồi: "Ngươi ngồi đi."
Tam tiểu thư đứng ngay trước thư án, không hề động đậy.
"Hành ca ca cảm thấy bây giờ ta đã không còn là ta khi xưa ta, mà huynh bây giờ cũng không phải là huynh khi trước nữa đúng không?"
Hốc mắt nàng ta có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm Tô Hành.
Tô Hành bị ánh mắt này của nàng ta nhìn có chút không chịu nổi, liền dời mắt sang chỗ khác, nói: "Ta rời khỏi kinh đô đã 5 năm, cảnh còn người mất."
"Nhưng ta không hề thay đổi!"
"Ngươi đã thành thân!"
"Bây giờ ta lập tức trở về cùng cách với Chu Viễn."
"Hồ nháo, nếu như bây giờ ngươi cùng cách, liệu Đoan Khang Bá còn.."
"Cho nên, lúc đó ta thành thân với Chu Viễn, huynh cũng biết, đúng không?" Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ chất vấn, thanh lãnh quyết tuyệt: "Từ đầu tới cuối huynh đều biết, có phải không?"
Tô Hành không trả lời.
Tam tiểu thư hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: "Cho nên, đây không phải là cha ta an bài, cũng không phải cha ta nghe theo Quốc công gia an bài, mà là cha ta nghe theo Hành ca ca cùng Quốc công gia an bài, có phải hay không?"
"Chúng ta cũng không có cách nào khác." Trầm mặc hồi lâu, Tô Hành mới đáp.
Tam tiểu thư liền tiến lên phía trước một bước, hai tay chống trên bàn dài, nhướn người nhìn chằm chằm Tô Hành: "Huynh đối với ta, có từng chân tâm thật ý không? Năm năm qua ta không nhìn thấy huynh, nhưng mà lòng ta, vẫn một mực không thay đổi, còn huynh thì sao?"
Tô Hành lại một lần nữa lảng tránh ánh mắt của Tam tiểu thư.
"Huynh nói đi!" Tam tiểu thư khẽ gầm lên.
Tô Hành liền nói: "Ngươi cứ coi như, cho tới bây giờ ta chỉ coi ngươi là muội muội."
Nghe vậy, Tam tiểu thư nước mắt tam tiểu thư không kìm được mà rơi xuống. Giọt nước mắt theo gương mặt, nhỏ xuống mu bàn tay của Tô Hành đang đặt trên bàn. Nóng hổi.
Bàn tay Tô Hành khẽ run lê, nhưng hắn vẫn không hề động đậy.
Tam tiểu thư nhìn hắn giây lát, sau đó đứng thẳng người dậy, đưa tay gạt nước mắt, quay đầu đi về phía cái ghế phía sau, rồi ngồi xuống.
"Người bên ngoài đều nói ta dại, ta cảm thấy là ta có tình có nghĩa, nhưng bây giờ, ta cũng thừa nhận ta dại. Đã như vậy, ta sẽ không đàm luận cảm tình với thế tử gia nữa, chúng ta chỉ nói chính sự thôi. Ngay hôm nay, chuyện xảy ra ở phủ nha Kinh Triệu Duẫn, chắc hẳn thế tử gia cũng đã nghe nói. Ta thừa nhận, là ta đánh giá thấp Chu Thanh, cho nên mới phạm sai lầm. Ta tới ở đây, một là muốn gặp.."
Ngừng nói, trên mặt nàng ta đầy vẻ trào phúng.
"Thôi, không có đến cái này, ta tới đây, là muốn nói cho thế tử gia biết, lần này Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh vào kinh thành, tuyệt đối không đơn giản. Chu Hoài Sơn kia, nhất định không phải là một anh nông dân đơn giản, mà Chu Thanh, lại càng không phải là một thôn nữ bình thường. Mặc dù mấy lần ta tìm Tôn thị để xác nhận tình hình của Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn, Tôn thị đều nói hai người bọn họ không đáng một đồng, nhưng mà lời này rõ ràng mang theo tình cảm cá nhân của bà ta. Từ góc độ của ta mà phán đoán, lần này Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn vào kinh, hẳn là có liên quan đến bản án của Vinh Dương Hầu Phủ hai mươi năm trước."
Thanh âm của nàng ta, tỉnh táo lại vô tình.
"Chu Thanh vào kinh thành, là do bị thế tử Ninh Vương Phủ cưỡng ép mang đến, nhìn bề ngoài, chỉ là tình địch đối kháng. Đơn giản là vì Chu Thanh lớn lên giống Trầm Minh Nguyệt. Nhưng ta không cho rằng như vậy, ta cảm thấy, có thể là phủ Quốc công đã nghiêng về phe Thẩm Lệ. Không biết ta phân tích những thứ này, thế tử gia cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của nàng ta đột nhiên chuyển sang vẻ lạnh lùng, trên mặt mang theo ý kháng cự người ngàn dặm bất cận nhân tình, khiến cho Tô Hành trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp thu.
Hắn bình tĩnh nhìn Tam tiểu thư, trầm mặc nửa ngày, mới thở dài một hơi, đáp: "Ngươi có thể suy nghĩ thoáng ra, là tốt rồi."
Câu nói này, giống như một con đao cùn, hung hăng đâm thẳng vào trái tim của Tam tiểu thư.
Nàng ta gắt gao siết chặt khăn tay, đè nén cảm xúc, im lặng không lên tiếng.
Tô Hành liền nói: "Hôm nay Chu Thanh nháo trò, mục tiêu của nàng ta rất rõ ràng, chính là việc Chu Viễn thao tác an bài thả Chu Hoài Hải ra khỏi nhà lao. Vụ án này, là ta lúc ấy sơ sót, nếu không ta đã không để cho Chu Viễn dính vào như vậy."