"Người nào?"
Thẩm Lệ như một đạo thiểm điện, nhào thẳng về phía bóng đen. Bóng đen lại di chuyển vô cùng quỷ mị chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn dường như cực kỳ quen thuộc địa hình của Vinh Dương Hầu Phủ, tung người nhảy lên mấy cái liền biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ.
Chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, Thẩm Lệ không dám cứng rắn truy đuổi, mắt thấy người nọ biến mất không còn bóng dáng liền lập tức trở về từ đường.
"Bắt được không?" Chu Hoài Sơn đứng trong viện, vẻ bi thống trên mặt đã tán đi không ít, thấy Thẩm Lệ trở về liền tiến lên hai bước, ân cần hỏi.
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Chạy thoát rồi."
Chu Hoài Sơn cười lạnh: "Ngay cả ngươi cũng không đuổi kịp, bản sự của người này đủ lớn a! Không ngờ Vinh Dương Hầu Phủ ta đã bị diệt môn hai mươi năm rồi, vậy mà vẫn còn có người không yên lòng, còn muốn đêm tối thăm dò, thật là có ý tứ."
Lời này, Thẩm Lệ biết nên tiếp thế nào.
Trầm mặc một lát, hắn mới nói: "Sư phó, người này hết sực quen thuộc địa hình Hầu phủ."
Chu Hoài Sơn nhíu mày hỏi lại: "Quen thuộc?"
Hắn há to miệng, cẩn thận hồi tưởng lại thật kĩ bóng đen kia, cố gắng bắt được chút manh mối còn sót lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi chợt lóe lên kia. Nhưng mà, không thể tìm ra được gì.
Xua xua tay, nuốt những lời đã ra đến bên miệng xuống, Chu Hoài Sơn chỉ nói: "Đi thôi."
Trong đêm tối, Thẩm Lệ mang theo Chu Hoài Sơn rời khỏi Hầu phủ.
Trong phía bụi cỏ mọc bên một góc từ đường, đợi đến khi Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn rời đi, liền có một bóng đen chậm rãi đứng thẳng lên. Đi ra khỏi bụi cỏ hoang, trong ánh trăng, thân hình của hắn dần dần sáng tỏ. Là một người đàn ông trung niên có vóc người trung đẳng, bắp thịt rắn chắc. Ánh mắt hắn ta sắc bén như ưng nhìn chằm chằm vào vị trí Chu Hoài Sơn vừa đứng.
Trong đầu là câu mà Chu Hoài Sơn vừa mới nói kia: Không nghĩ tới Vinh Dương Hầu Phủ ta đã bị diệt môn hai mươi năm..
Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại nói: Vinh Dương Hầu Phủ ta.
* * *
Một đêm gió yên sóng lặng, sáng sớm hôm sau, Chu Thanh là bị một hồi khua chiêng gõ trống huyên náo đánh thức.
Triệt để tỉnh táo lại, chỉ nghe phía ngoài truyền đến tiếng kêu to: "Đại tỷ, rời giường, đại tỷ, rời giường!"
Là Chu Bình đang gân giọng tê tâm liệt phế gào lên. Tiếng kêu to cùng với tiếng khua chiêng gõ trống, làm cho đầu óc Chu Thanh cũng sắp nổ tung. Nàng vén chăn đứng dậy, định thay y phục rồi ra ngoài đánh người. Vừa mới ngồi lên, liền có hai tỳ nữ từ bên ngoài đi vào.
"Đại tiểu thư đã tỉnh, nô tỳ phục thị tiểu thư thay quần áo."
Mỗi người bưng một cái khay, bên trái là quần áo, bên phải là trang sức.
Chu Thanh khoát tay ra hiệu cho các nàng không cần, sau khi tự đeo giày, choàng y phục liền vọt tới đẩy cửa sổ ra.
"Ai u!"
Trong khoảnh khắc Chu Thanh đẩy cửa sổ, chỉ nghe bốp một tiếng, ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Chu Bình. Cửa sổ mở hướng ra ngoài, vừa vặn đập vào Chu Bình đứng bên ngoài.
Chu Bình che đầu nhe răng trợn mắt ngã nhào trên đất.
"Đại tỷ, tỷ mưu sát a!"
Chu Thanh ghé vào bên cửa sổ, hỏi: "Đệ sáng sớm không đọc sách, không luyện công, đứng ở dưới cửa sổ phòng ta gào thét cái gì?"
Chu Bình lập tức đứng dậy, nhe răng cười hì hì úp sấp cạnh cửa sổ, nói: "Đại tỷ, nhị bá nói lát nữa dẫn chúng ta đi dạo phố!"
Nói rồi, còn thần thần bí bí liếc hai nha hoàn trong phòng Chu Thanh, tiếp đó hạ giọng thì thầm: "Đi dạo phố tiêu tiền!"
Ánh mắt lóe sáng, lóe sáng.
Chu Thanh đưa tay vỗ đầu Chu Bình. Thằng nhóc giống như đã sớm phát giác ra từ trước, thông minh nghiêng người né tránh.
"Đại tỷ, tỷ nhanh thay y phục đi, ta ở phòng nhị bá chờ tỷ!"
Nói rồi, quay người chạy đi.
Mặc dù trước kia chưa từng được người khác phục thị, nhưng cũng không đại biểu rằng Chu Thanh không hưởng thụ việc có người phục thị. Nàng cũng không phải là loại người già mồm.
Có một vài nữ chính xuyên qua, được nha hoàn phục thị mà trong lòng còn giận mắng xã hội xưa vạn ác, sao lại không phải là người người bình đẳng a! Nếu như, nàng xuyên việt tới trở thành nha hoàn phải phục vụ người khác, trong nội tâm nàng nhất định là sẽ tức giận muốn mắng. Nhưng bây giờ nàng là người được hưởng thụ kìa. Mẹ nó! Đây chính là đặc quyền khiến người ta thoải mái a!
Nhìn bản thân trong gương đồng, không tính là trắng nõn, nhưng mà gần đây Chu Thanh vẫn luôn điều dưỡng, nên cũng coi như là linh động, mịn màng.
"Chỗ trang sức này, là lấy từ đâu ra?" Nhìn tỳ nữ qua gương đồng, Chu Thanh hỏi.
Tỳ nữ cài cho Chu Thanh một cây trâm hoa làm bằng san hô đỏ, kính cẩn đáp lời: "Là đại nhân đưa tới."
Đại nhân này, chính là Thẩm Lệ.
"Quần áo cũng là huynh ấy đưa tới sao?"
"Vâng, quần áo là đại nhân tự vẽ, tú nương của Nghiễm Bình Bá phủ làm, tiểu thư mặc thử xem, có chỗ nào không hợp ý nô tỳ sẽ mang đi đổi, bây giờ tú nương cũng đang ở trong phủ chúng ta."
Là một chiếc váy dài thêu mẫu đơn diễm lệ. Chỉ vàng thêu mẫu đơn sinh động như thật nở rộ trên tà váy, vừa động, đóa mẫu đơn lập tức chập chờn lay mua như có gió thổi qua.
Trước đó Thẩm Lệ từng hỏi qua Chu Thanh, thích y phục như thế nào, khi đó Chu Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, đáp lại hắn một câu, chỉ có mẫu đơn mới thật là quốc sắc. Không ngờ, người này vậy mà lại nhớ kỹ.
"Do tự tay huynh ấy vẽ? Đại nhân của các ngươi còn có thể vẽ tranh sao?"
Tỳ nữ kính cẩn đáp: "Vâng."
Mặc váy lên người, dài ngắn phù hợp, thân eo vừa vặn.
Chu Thanh.. Tên kia đo ba vòng của nàng từ khi nào mà lại chuẩn như vậy! Thực sự là vương bát đản!
Thu thập xong xuôi, đại tiểu thư Chu Thanh đi thẳng đến phòng Chu Hoài Sơn. Không biết Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình đang nói cái gì, mà đang cười đến thở không ra hơi.
"Cha!" Chu Thanh đứng ở cửa ra vào, hô một tiếng.
Chu Hoài Sơn ôm bụng cười quay đầu, liếc thấy Chu Thanh, hai mắt lập tức sáng lên.
"Ôi trời! Khuê nữ của Chu Hoài Sơn ta đây, thì ra lại xinh đẹp như thế!"
Chu Bình trực tiếp chạy đến trước mặt Chu Thanh, đi quanh nàng một vòng.
"Oa! Đây là tiên nữ tỷ tỷ ở đâu tới a, thật quá dễ nhìn!"
Chu Thanh..
Hai người vỗ mông ngựa ước chừng thời gian uống một chén trà, cuối cùng Chu Thanh thực sự không nghe nổi nữa mới kết thúc. Ăn xong điểm tâm, ba người xuất phát.
Chuyến này lên đường, mục đích đúng là: Rêu rao khắp nơi, tài đại khí thô!
Nắm chắc tôn chỉ này, vừa ra khỏi cửa, ba người liền tiến thẳng đến kim lầu tốt nhất kinh thành. Lúc bọn họ đến, trong kim lầu đã có không ít khách nhân. Tiểu nhị đứng ở cửa ra vào nhiệt tình đón ba người vào.
Hôm qua chuyện Chu Hoài Sơn ném vạn kim mua nhà, đã truyền ra, người bên ngoài có thể không biết, nhưng mỗi một cửa hàng trong kinh thành thì đã sớm đã nghe được. Hơn nữa bọn họ còn biết, hôm qua Chu Hoài Sơn mua nhà, hôm nay Binh Bộ Thượng Thư Hồ đại nhân liền chuyển vào một chỗ trong đó ở.
Tiểu nhị nhìn quần áo của ba người, nhất là bộ y phục bắt sáng của Chu Thanh kia, càng lúc càng nhiệt huyết, kính cẩn nghe theo.
"Khách quan, mời ngài sang bên này, bên này tiệm chúng ta có nhiều kiểu dáng mới."
Ngay khi tiểu nhị nói xong, một giọng nói mang theo trào phúng cùng miệt thị vang lên sau lưng Chu Thanh.
"Cái gì mà kiểu dáng mới, lấy ra cho ta xem một chút."
Giọng nói hơi ngừng lại, sau đó lập tức nói tiếp: "Thời đại này, sao các cô nương trong phường cũng đi dạo nổi kim lầu! Là trình độ của kim lầu các ngươi thấp, hay là chúng nương trong phường hào phóng thế."
Phường trong lời người nọ, chính là thanh lâu.
Kim lầu này được xem là cửa hàng trang sức đệ nhất kinh thành, đến đây tự nhiên không thiếu các phu nhân tiểu thư danh viện, phủ đệ lớn. Ở đây, cũng coi như là một nơi xã giao.
Tiểu nhị đã thấy đủ loại minh tranh ám đấu, dùng gương mặt trải đời khách khí nói với nữ tử phía sau lưng Chu Thanh: "Đồ trang sức Trầm tiểu thư muốn đã bỏ sẵn vào hộp cho ngài rồi."
Đang nói chuyện, đã có một tiểu nhị khác nâng hộp đi tới.
Cô nương mà tiểu nhị gọi là Trầm tiểu thư kia, chính là nhị tiểu thư phủ Đại Lý Tự khanh, Trầm Minh Châu.