Chu Thanh gọi Lý Nhất, vừa vặn Chu Dao cùng Chu Bình đang vội vàng từ bên ngoài trở về. Vừa nhìn thấy Chu Thanh, Chu Bình lập tức chạy tới, ôm chặt lấy nàng.
"Đại tỷ, tỷ không sao chứ? Chúng ta nghe người ta nói, thư viện của chúng ta bị cháy?"
Chu Dao vô cùng lo lắng nhìn sang.
Chu Thanh biết, cha nàng gọi Lý Nhất là muốn nghe ngóng chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ ở kinh thành, liền kéo Chu Bình cùng Chu Dao đến phòng mình.
"Hai người các ngươi ăn cơm chưa?"
Chu Bình ngồi xuống ghế, vỗ cái bụng nhỏ, nói: "Đương nhiên là ăn rồi, chúng ta mở tiệm lẩu, sao có thể bị đói!"
"Đại tỷ, đại bá không sao chứ?" Chu Dao lo lắng hỏi.
Chu Thanh mỉm cười lắc đầu, đáp: "Không có việc gì, lúc lửa bắt đầu cháy lớn, chúng ta vừa hay thoát được ra ngoài."
Nàng không biết quan phủ sẽ công bố chuyện này như thế nào, nhưng những việc liên quan với Thế tử Ninh Vương Phủ, bức họa kì lạ kia cùng ảnh vệ, nàng cũng không đề cập đến.
Uống vào một ngụm trà, Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Bây giờ chúng ta thực sự có ảnh hưởng khá lớn ở huyện Thanh Hà, chuyện gì liên quan đến chúng ta đều rất được quan tâm, bên ngoài nói thế nào?"
Chu Bình lập tức đáp: "Còn có thể nói thế nào, đều nói là Thanh Hòa Thư viện biến thành Hoài Sơn thư viện, Đậu Miểu ghi hận trong lòng, ác độc trả thù."
Chu Thanh lập tức nhớ ra, Lý Nhị bắt Đậu Miểu, là trực tiếp giao cho Thẩm Lệ, chứ không phải mang đến huyện nha. Cho nên, Huyện lệnh còn không biết Đậu Miểu đã bị đã khống chế. Đẩy hết mọi chuyện lên đầu Đậu Miểu cũng rất hợp lí a.
Chu Thanh thở dài một hơi, nói: "Thật đúng là có thể, tên Đậu Miểu này một ngày còn chưa bị bắt, thì chúng ta đều phải nơm nớp lo sợ, về sau hai đứa đi ra ngoài, phải để ý một chút."
Chu Bình vỗ bộ ngực nhỏ, hào khí vạn trượng đáp: "Đại tỷ yên tâm, từ hôm nay trở đi, Chu Bình ta sẽ không ra cửa!"
Chu Thanh..
Chu Dao trợn mắt trừng Chu Bình, quát: "Đệ đúng là đừng nên ra khỏi cửa, miễn cho lại bị người ta dùng bụng đẩy trở về."
Nhắc đến việc này, Chu Bình lập tức buồn bực xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai.
Lập tức đứng dậy khỏi ghế, tức giận nhìn chằm chằm Chu Dao: "Hừ!"
Quay đầu bạch bạch bạch chạy ra ngoài.
"Đệ đi đâu đấy?" Chu Thanh vội vàng gọi với theo.
"Ta đi luyện công!" Bỏ lại một câu, Chu Bình lắc lắc cái mông nhỏ rời đi.
Chu Thanh nói thêm vài ba câu với Chu Dao, sau đó Chu Dao cũng trở về phòng mình.
Bên Chu Hoài Sơn, Lý Nhất còn chưa đi ra, trong lòng Chu Thanh có chút nặng nề. Lý Nhất ở trong phòng càng lâu, thì khả năng Vinh Dương Hầu Phủ tồn tại lại càng lớn. Nàng cũng hy vọng Vinh Dương Hầu Phủ thật sự tồn tại, như vậy, Chu Hoài Sơn cũng coi như là tìm được thân nhân chân chính. Nhưng mà vạn nhất..
Lo sợ bất an, Chu Thanh dứt khoát lấy một quyển sách đọc để giết thời gian.
Bút Mặc Trai.
Thẩm Lệ mặt không biểu tình ngồi trên ghế mây, dựa vào thành ghế, hai mắt hơi khép, tay phải nhẹ nhàng xoa mi tâm. Trước mặt hắn, một vị phụ nhân bị trói tay chân vứt trên mặt đất. Chính là lão phụ nhân hôm nay gây chuyện trước cửa tiệm lẩu Nồi Đồng.
Trung Thúc đang cầm một cái bát đựng thứ dung dịch đặc dính xanh mơn mởn, thứ dịch kia còn tản ra một vùi hôi chua.
"Đại nhân, được rồi."
Thẩm Lệ không mở mắt, chỉ dừng động tác xoa nắn mi tâm, thuận tay phẩy một cái. Trung Thúc tuân lệnh, ngồi xổm xuống giữ chặt hàm dưới của lão phụ nhân kia.
Đáy mắt phụ nhân bắn ra ánh sáng hung ác, giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng bàn tay Trung Thúc giống như một cái kìm sắt, dù cho bà ta giãy dụa như thế nào cũng đều vô nghĩa. Ông bôi chất lỏng sền sệt vừa điều phối kia lên mặt lão phụ nhân, phụ nhân lập tức hét thảm một tiếng, chỉ là Trung Thúc tay mắt lanh lẹ lập tức nhét một khối vải rách vào trong miệng bà ta, kịp thời biến tiếng kêu thảm này thành một chuỗi tiếng ô ô ô.
Toàn bộ khuôn mặt bà ta đều bị bôi chất dịch màu xanh hôi chua, ước chừng qua một khắc đồng hồ, Trung Thúc mới rửa thứ chất dịch đó đi. Lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác so với lúc trước. Trước đó là một lão phụ nhân già cả, mặt đầy nếp nhăn, thì hiện tại người trước mắt lại là một nữ tử chỉ tầm ba mươi tuổi.
"Đại nhân, gương mặt giống hệt như Đậu Miểu miêu tả."
Trung Thúc thu thập lưu loát, lấy khối vải rách trong miệng nữ tử ra, sau đó hồi bẩm với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ mở mắt, nhìn nữ tử kia, nói: "Ta cho là, chỉ bắt được con cá lớn Gia Luật, không ngờ, còn nhận được kinh hỉ lớn hơn nữa a, Khấu Dung."
Tên của mình bị Thẩm Lệ gọi chính xác như vậy, Khấu Dung cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, chửi: "Chó săn!"
Thẩm Lệ bật cười, không để ý tới lời nhục mạ của nàng ta.
"Nói một chút đi, ngươi không ở Miêu Cương nuôi dưỡng cổ trùng, lại chạy đến huyện Thanh Hà này làm gì?"
Khấu Dung khẽ nâng cằm, trong mắt mang theo vẻ căm hận, không trả lời Thẩm Lệ. Nàng ta cho là mình chỉ đơn thuần bị huyện nha bắt, khi ấy nàng ta không sợ hãi chút nào. Trữ vương nhất định có thể cứu nàng ta ra ngoài. Nhưng không ngờ, nửa đường vậy mà lại bị ảnh vệ bắt giữ.
Thẩm Lệ vuốt vuốt ngón tay, dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh sâu xa nói: "Ngươi cho rằng ngươi không nói, thì bí mật của ngươi liền không có ai biết sao? Ngươi cũng quá coi thường ảnh vệ chúng ta rồi đấy."
Khấu Dung vẫn không nói một lời.
"Thanh Hòa Thư viện đã biến thành Hoài Sơn thư viện, người gấp nhất không phải Đậu Miểu, mà là ngươi đi."
Khấu Dung hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Lệ cười, nói tiếp: "Núi non trùng điệp, khói sóng mênh mông, mặt trời đỏ rực lặn xuống biển, sóng nước lấp loáng."
Thẩm Lệ miêu tả bức họa kia, ánh mắt sắc bén như cái móc sắt, nhìn chằm chằm Khấu Dung không chớp.
Gương mặt Khấu Dung vốn bình tĩnh, đột nhiên tràn ngập sợ hãi, nàng ta đột ngột quay đầu nhìn Thẩm Lệ, vừa vặn đối diện với ánh mắt lăng lệ của Thẩm Lệ. Lập tức, Khấu Dung vội vàng dời mắt đi.
"Xem ra, ngươi cũng nhớ kỹ bức họa này! Chậc chậc, một bức họa như thế, đến cùng thì có chỗ nào khác thường, mà có thể khiến cho đường đường là thánh nữ Miêu Cương cũng phải ghi nhớ trong lòng."
Nói rồi, Thẩm Lệ hơi nghiêng người về phía trước, nắm lấy cằm Khấu Dung.
"Là Dưỡng Tâm điện trong bức họa hấp dẫn ngươi, hay là địa đồ hoàng thành trong ấy hấp dẫn ngươi?"
Một chớp mắt kia, toàn thân Khấu Dung run lên.
Nàng ta kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lệ, lắp bắp nói: "Sao ngươi lại.. Không có khả năng, không có khả năng! Làm sao ngươi có thể biết được bí mật trong bức tranh kia, ngay cả ta cũng không thể tìm được.."
Nói đến đây, Khấu Dung chợt im bặt, nàng ta lạnh lùng nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Ngươi đang thăm dò ta?"
Mà lúc này, trong đầu Thẩm Lệ cùng đang suy nghĩ thật nhanh những lời Khấu Dung vừa nói. Khấu Dung nói, ngay cả nàng ta cũng không tìm ra được.. Không tìm ra được cái gì? Khấu Dung chắc chắn Thẩm Lệ hắn tuyệt không có khả năng biết được bí mật trong bức tranh như thế. Cho nên..
Suy nghĩ trong đầu thiên ti vạn lũ, khóe mắt Thẩm Lệ khẽ giật một cái, trái tim cũng nhói lên. Chu Thanh không nói thật với hắn.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Thẩm Lệ cố gắng ném suy nghĩ khiến bản thân vô cùng khó chịu này sang một bên.
Hắn nở nụ cười lạnh, nhìn Khấu Dung, nói: "Thứ ngươi không tìm được, không có nghĩa là ta cũng không tìm được, dù sao, món đồ kia của ngươi, là nhằm về kinh đô, là hoàng cung, mà đây lại là nơi ta quen thuộc nhất."
Khấu Dung nhìn Thẩm Lệ, muốn phán đoán thật giả trong lời nói từ đáy mắt khuôn mặt hắn. Nhưng, người mà nàng ta đang đối mặt, là đầu lĩnh ảnh vệ, cũng chính là nam nhân tàn nhẫn giết người như ngóe dưới gầm trời này. Nàng ta chẳng thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Nhụt chí, suy sụp đầu vai, Khấu Dung cười lạnh: "Ồ, coi như ngươi đã biết, thì lại thế nào, tệ nhất là, giết ta thôi."
Nói rồi, Khấu Dung nở nụ cười khiêu khích với Thẩm Lệ, nói: "Ngươi cho rằng ta sợ chết sao?"
Thẩm Lệ nhân tiện nói: "Ngươi không sợ chết, nhưng mà, Thạch Nguyệt Hinh sợ chết a!"
Thẩm Lệ vừa nhắc đến cái tên Thạch Nguyệt Hinh, sắc mặt Khấu Dung lập tức cả kinh đến trắng bệch như từ giấy.