Chương 92
Nhan Hương mỉm cười nhìn Tuyết Yên, nói: ‘Muội muội ở đây cũng tốt, Trường Tín cung bị đốt thành như thế, gặp không khỏi khiến người ta đau lòng.” “Trường Tín cung? Trước kia ta ở Trường Tín cung sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy.” “Quý phi nương nương, trước mắt Yên phi nương nương bị mất trí nhớ, Hoàng thượng sợ nương nương buồn, không muốn để cho nương nương biết chuyện Trường Tín cung…” Trân Châu vội vàng hạ giọng nói ngăn Nhan Hương lại.
Tuy Trân Châu nói rất khẽ, nhưng Tuyết Yên vẫn nghe thấy.
Nhan Hương nở nụ cười dịu dàng quan tâm: “Vậy †a trở về đây, nếu Yên phi có cần, có thể tới tìm ta, †a ở Vĩnh An cung.” Không biết vì sao, Tuyết Yên không thích Nhan Hương, luôn cảm thấy nàng ta cười rất giả tạo, trong ánh mắt của nàng ta chứa sự thăm dò và bất an.
Trường Tín cung. Thì ra trước kia nàng ở Trường Tín cung.
Trở lại Lâm Hoa điện, Tuyết Yên gọi Trân Châu lại.
“Trân Châu, ngươi nói cho ta về cuộc sống trước kia của ta đi.” “Nương nương, Trân Châu ở Lâm Hoa điện, chưa từng đi đến cung khác, biết rất ít, chỉ biết là Hoàng thượng rất thích đến Trường Tín cung của nương nương.” “Người Hoàng thượng thích nhất là ai?” Trân Châu cúi đầu xuống: “Nô tì không dám phỏng đoán tâm tư của Hoàng thượng.” Tuyết Yên hơi hối hận, vì saö lại hỏi Trấn Châu những chuyện này, chẳng lẽ nàng rất để ý những chuyện này sao? Cửa bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp ngó đầu vào nhìn.
“Yên tẩu tẩu, quả thật tẩu tẩu còn sống!” Mắt nàng ấy cong cong thành vầng trăng non, nhìn có vẻ là vui mừng thật lòng, không giống Ý Quý phi vừa rồi.
Lê Đồng tiến lên ôm lấy Tuyết Yên.
“Đây là thất công chúa Lê Đồng.” Trân Châu giới thiệu.
“Yên tẩu tẩu, ta đây mà, tẩu không nhận ra cả ta sao? Chúng ta là bạn tốt mà! Tẩu mất trí nhớ thật sao?” Lê Đồng mở to hai mắt xích lại gần Tuyết Yên, dò xét nàng từ trên xuống dưới.
“Ta không nhớ rõ chuyện trước kia, có điều ta cảm thấy ta thích công chúa.” Tuyết Yên mỉm cười nhìn nàng ấy.
Nàng hơi mờ mịt, mọi thứ trong cung này đều rất lạ lãm.
“Công chúa nói cho ta biết, có phải trước kia ở đây †a sống không tốt phải không?” Tuyết Yên hỏi Lê Đồng.
Lê Đồng nhìn nàng, không biết nên trả lời như thế nào: “Vì sao tẩu lại nói như vậy?” “Ta cũng không biết, nhìn thấy người ở đây, ta luôn cảm thấy rất khó chịu. Tâm trạng buồn phiền.” Sau lưng vang lên tiếng bước chân vững vàng: ‘Ai cho muội vào đây?” Giọng nói khàn khàn trâm thấp.
Tuyết Yên quay đầu nhìn lại, là Lê Hiên, đằng sau là Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, còn có hai người Tuyết Yên không biết. Dưới cùng là Dương Thụ, Điền Minh và Cố Phàm.
“Hoàng huynh, Yên tẩu tẩu trở về, sao muội có thể không đến được!” Lê Đồng bĩu môi.
“Chẳng phải trẫm đã nói bất cứ kẻ nào ra vào Lâm Hoa điện đều phải được sự đồng ý của trẫm sao?” Sắc mặt Lê Hiên như đêm đen.
A hoàn và thái giám lập tức quỳ xuống: “Công chúa xông vào, nô tì còn chưa kịp…” “Thị vệ trực ban hôm nay chịu năm mươi trượng!” Giọng nói nam nhân trong trẻo lạnh lùng “Hoàng huynh,không thể trách bọn họ, là muội cố ý xông vào, muội nóng lòng muốn gặp Yên tẩu †tẩu.
“Vì sao lại sợ bọn họ gặp ta như vậy? Người có gì muốn giấu ta sao?” Tuyết Yên cười nhạt.
“Yên Nhi, trâm chỉ không hy vọng nàng lại gặp chuyện gì thôi.” Hắn đưa tay bắt lấy tay nàng, Tuyết Yên tránh ra, quay người trở về phòng.
Người đằng sau đưa mắt nhìn nhau, vậy mà nàng lại từ chối Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không giận.
“Hôm nay mọi người dùng bữa ngay tại Lâm Hoa điện đi” Hoàng thượng quay đầu nói.
“Hoàng huynh, muội không đi đâu!” Lê Đồng chuyển tới bên cạnh Tuyết Yên.
“Yên phi nương nương quả nhiên phúc lớn mạng lớn.” Nam tử cao lớn bên phải nói.
“Hắn là Hàn Chỉ Đào, trước kia nàng rất hợp cạ với hán.” Lê Hiên giới thiệu với Tuyết Yên.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Hàn Chi Đào một chút, gật đầu với hắn.
“Đây là Duệ vưỡng, ñgũ đệ của ta” Duệ vương nhìn Tuyết Yên, nàng thật sự không nhận ra bọn họ sao? Mọi người ngồi xuống, Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, vì sao Trường Tín cung lại xảy ra hoả hoạn?” Lê Hiên hơi sững sờ: “Trẫm đang điều tra. Nàng yên tâm, trãm nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.” “Ta muốn đến Trường Tín cung xem sao, được không?” Tuyết Yên hỏi.
“Chờ nàng khỏe hơn đi, chờ nàng khỏe rồi hãng đi.
Mau ăn đi.” Tuyết Yên không muốn ăn gì, những người trên bàn đều rất hiền hòa, nàng nắm đũa trong tay, bất động hồi lâu.
Lê Hiên gắp thức ăn cho nàng, bắt nàng ăn cơm.
“Yên Nhi, ăn những thứ này đi, khỏe rồi thì ta sẽ thả nàng ra ngoài.” Hắn dỗ dành Tuyết Yên giống như dỗ dành trẻ con.
“Người nói thật sao?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Hiên gật đầu, Tuyết Yên gáp đồ ăn trước mặt bát đầu ăn.
Dương Thụ đi vào bẩm báo: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tỳ nữ Liên Kiều của Ý Quý phi cầu kiến, nói quý thể của Ý Quý phi có vấn đề.” Lê Hiên trầm ngâm: “Tìm ngự y qua đó xem thử, lát nữa trẫm sẽ qua.” Dương Thụ ra ngoài trả lời.
Duệ vương liếc nhìn Hoàng thượng một chút, Hoàng thượng thay đổi từ lúc nào vậy? Chẳng phải trước kia hắn đặt chuyện của Nhan Hương ở vị trí thứ nhất sao? Hán thay đổi là bởi vì Tuyết Yên sao? “Hoàng thượng, người mau đi xem một chút đi, nàng ấy tới mời người, chắc chắn là rất nghiêm trọng, người mau đi đi.” Tuyết Yên nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên nhíu mày nhìn Tuyết Yên: “Nàng bảo trẫm đi bây giờ sao?” Trước kia, mỗi lần hắn đi tìm Nhan Hương nàng sẽ tức giận, bây giờ nàng lại hào phóng bảo hắn qua chỗ Nhan Hương như vậy! Tuyết Yên gật đầu: “Đúng vậy, nàng ấy sai người đến gọi người thì có lẽ bệnh rất nặng.” Lê Hiên nhìn cằm cằm niàng một lúc; nàng thật sự không biết, thông thường những điều này đều là thủ đoạn hậu cung sao? Lê Hiên đứng lên: “Buổi tối Lăng Hàn đến thư phòng của ta, Lê Đồng, muội bầu bạn với Yên phi, những người khác đi về trước đi.” Hắn đứng dậy rời đi.
Tuyết Yên biết, hắn đi qua chỗ của Ý Quý phi.
Hoàng thượng vừa rời khỏi bàn, thể xác và tinh thần của Tuyết Yên liền thả lỏng.
Ngoại trừ Lê Đồng, những người khác đều rời đi theo Hoàng thượng.
“Lê Đồng, mau nói cho ta nghe về cuộc sống trước kia của ta đi!” Tuyết Yên kéo tay Lê Đồng.
“Ây…” Lê Đồng cũng rất muốn rời đi…
Lê Hiên đi vào Vĩnh An cung.
Nhan Hương nằm trên giường, nhìn thấy Hoàng thượng thì miễn cưỡng ngồi dậy, sắc mặt đám a hoàn bên cạnh lại vui mừng.
“Hoàng thượng.” Nhan Hương gọi hắn.
“Nàng sao rồi? Sao thân thể lại không khỏe?” Hắn ngồi bên cạnh nàng ta, sắc mặt lo lắng.
Từ khi Trường Tín cung bị hoả hoạn, hắn hầu như rất khi nhìn thẳng nàng ta.
Nhan Hương cúi đầu, đỏ mặt.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Ý Quý phi có tin mừng.” Chu thái y quỳ ở đó, cười híp mắt chúc mừng Lê Hiên.
Chu thái y vốn là thái y của phủ An vương, sau khi An vương làm Hoàng thượng, ông ta được làm ngự y trong cung.
“Mang thai sao?” Lê Hiên ngẩn người, hơi thất thần, sau đó vui vẻ ra mặt: “Quả thật là chuyện vui lớn!” Hấn tiến lên nắm chặt tay Nhan Hương: “Nàng vất vả rồi. Yên tâm tĩnh dưỡng đi, trấm bảo ngự y điều trị thân thể kỹ càng cho nàng.” Nhan Hương tủi thân đặt tay hắn lên mặt nàng ta: “Hoàng thượng, Yên phi trở về thiếp cũng rất vui mừng, thế nhưng sau khi trở về Hoàng thượng cũng không đến Vĩnh An cung, thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng thay lòng đổi dạ…” Nàng ta nắm Tử Vi lệnh trước ngực vuốt ve: “Trong khoảng thời gian này, may mà nhờ có Tử Vi lệnh này, nếu không thiếp cũng không biết là có †hể còn sống nhìn thấy Hoàng thượng hay không…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!