Chương 5.
“Trước khi ngoại công quyết định, nhất định phải hỏi Yên Nhi. Nếu như người không đồng ý với Yên Nhi, Yên Nhi dù chết cũng không đi Vân thành.” “Yên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hữu Thủy không hiểu, ngày hôm trước nha đầu này.
còn đòi phải xuống núi tìm phụ thân, bây giờ như chợt biến thành người khác.
“Ngoại công, chúng ta không hiểu phụ thân con, cũng không hiểu cuộc sống của ông ấy. Con chỉ không muốn Thanh Y đường xảy ra chuyện thôi.” Tuyết Yên nhìn ra lo lắng của ngoại công, từ tốn nói.
Được, ngöại công đồng ý với eön,(con đã nói như vậy, ngoại công nhất định sẽ bàn bạc với Yên Nhi trước rồi mới quyết định.” Trần Hữu Thủy đồng ý với Tuyết Yên.
Chiều muộn ngày mười một tháng tám, Tuyết Yên đi vào cổng Vân thành.
Tiếu Xuân và Lập Hạ vén màn xe ngựa nhìn ra ngoài: “A… Tiểu thư, Vân thành không hổ là đế đô, phồn hoa quá.” Tuyết Yên cười khổ. Nàng thà rằng vĩnh viễn không phải bước vào tòa thành này.
Đi vào đường Tân Hải phồn hoa, xe ngựa của Tuyết Yên đột nhiên phi như điên.
Hai a hoàn sợ hãi hét ầm lên, tay Tuyết Yên nắm chặt song cửa sổ của xe ngựa. Con ngựa không hề dừng lại, phụ thân và cữu cữu nàng liều mạng đuổi theo, thậm chí Tuyết Yên nhìn thấy Ninh vương cũng đuổi theo phía sau.
Con ngựa hí lên rồi chạy vào một con ngõ hẹp, một người áo đen cao lớn bịt mặt nhảy vọt lên xe ngựa từ bên cạnh, đưa tay đánh Tuyết Yên ngất xỉu rồi ôm nàng đi trong nháy mắt.
Chờ đến khi cữu cữu của Tuyết Yên là Trần Văn khống chế được con ngựa điên; cản xe ngựa lại, trong xe ngựa chỉ còn hai a hoàn với sắc mặt trắng bệch.
Tuyết Văn Hạo giận dữ, tên nào lớn mật dám cướp nữ nhi đi ngay trước mắt ông ấy như thế.
Hơn nữa còn có Ninh vương đi cùng nữa! Ông ấy tức giận thở hổn hển, lập tức hạ lệnh tìm kiếm kháp toàn thành.
Tuyết Yên mở to mắt, mùi thơm ấm áp bay vào mũi, màn trướng màu vàng nhạt, tay chân nàng bị trói lại, nàng ngồi trên giường. Bên ngoài truyền đến giọng nói của oanh oanh yến yến.
“Đây là nơi nào?” Tuyết Yên nhìn quanh.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một nam nhân người đầy mùi rượu đi vào.
Trong phòng không thắp đèn, nam nhân tới gần nàng, phả ra hơi thở nóng rực.
“Hôm nay gia tốn bao tiền để hưởng thụ, không biết năm ngàn lượng bạc có đáng không.” Nam nhân nói xong liền bò lên giường.
Tuyết Yên kinh hãi, nghe giọng nói người này rõ ràng là An vương Lê Hiên. Ở kiếp trước, Lê Hiên sa vào thú vui suốt ngày, danh tiếng không được tốt.
Hắn chống một cánh tay lên giường, cúi người nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài mang vẻ ranh mãnh, hơi thở gấp gáp. Hắn đưa tay giật thắt lưng nàng ra, vén váy lụa của nàng lên, bàn tay đặt lên đùi nàng.
Tuyết Yên kinh hãi: “Lớn mật, ta là con gái nguyên soái, mau thả ta ra, nếu không phụ thân ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!” Người kia bật cười.
“Sao ngươi không nói ngươi là công chúa luôn đi? Ta chỉ dùng tiền mua vui mà thôi, đâu quan tâm ngươi là con gái của ai” Hắn không buông tay, hai †ay lướt trên người Tuyết Yên.
“Đây là nơi nào? Ngươi tiêu bao nhiêu bạc, ta nhất định sẽ bảo phụ thân ta trả lại ngươi gấp đôi!” Tuyết Yên gấp gáp.
“Nơi này à, là Xuân Mãn lâu, kỹ viện lớn nhất Vân thành. Ngươi yên tâm, ta sẽ thương ngươi tử tế.” Môi hắn đáp xuống, hôn mạnh lên trán, lên gương mặt, lên cổ nàng…
Tuyết Yên giận dữ: “Đường đường là hoảng tử mà lại đi dạo chơi kỹ viện!” Hán dừng lại một.ehút, nâng căm nàng lên; xoay mặt nàng lại, giọng nói uể oải mà lạnh lùng: “Sao ngươi biết ta là hoàng tử?” Tuyết Yên lập tức im lặng.
“Chẳng lẽ ngươi biết ta?” “Vết thương trên người ngươi vẫn chưa khỏi mà vẫn còn sức đi chơi kỹ viện sao?” Tuyết Yên không nhịn được mỉa mai hắn.
Ở kiếp trước, mỗi lần Lê Hiên nhìn thấy nàng đều sẽ trêu chọc nàng, cho nên nàng vô cùng ghét hắn.
“Ha ha ha” Hắn cười to: “Chẳng phải có câu chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu sao, ngươi có muốn thử không?” Giọng nói của hắn thô lỗ vô lễ, tràn ngập tình dục.
Tuyết Yên đột nhiên hiểu ra, có lẽ hắn nhận ra mình. Nàng lập tức im miệng, quay mặt sang một bên.
Hắn rời khỏi người nàng, quay sang thắp nến.
“Ta mua vui ở đây, nhìn thấy bọn chúng trói một người mang vào, bọn chúng nói có một con chim non vẫn còn trinh, tiền đấu giá rất lớn. Ta cảm thấy mới lạ nên qua xem, sau đó mới biết là ngươi, liền bao ngươi luôn. Yên tâm đi, ở đây ñgươi:sẽ an toàn.” “Bao ta? Chẳng phải ngươi nên lập tức đưa ta về phủ nguyên soái sao?” Tuyết Yên hằm hằm nhìn hắn. Nhìn hán rất trẻ, dáng người cao to khôi ngô, phong thái hiên ngang.
“Ngươi không muốn biết là ai bắt ngươi đến đây sao?” Hán nhìn nàng, cười âm trầm.
“Là ai? Chẳng lẽ ngươi biết sao?” Tuyết Yên nhớ ở kiếp trước, khi nàng trở về phủ nguyên soái không hề trải qua chuyện này.
“Người bắt ngươi không đơn giản, là người giang hồ nổi tiếng, kiếm hiệp Hồ Phỉ. Cho nên, ngươi đến đây không phải là ngẫu nhiên, trên đời này, không có nhiều người có thể khiến Hồ Phỉ ra tay đâu.” Thấy Tuyết Yên nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ, hán đưa tay véo nhẹ mặt Tuyết Yên: “Hồ Phỉ này đã từng là tình địch của phụ thân ngươi, đại nguyên soái Tuyết Văn Hạo, cũng là tình nhân của mẹ kế bây giờ của ngươi – phu nhân nguyên soái Thẩm thị, xem ra có người không hy vọng ngươi trở lại phủ nguyên soái đâu.” Thì ra là Thẩm Quân làm.
Tuyết Yên biết Thẩm Quân vốn không thích mình, bởi vì Tuyết Kỳ thích Lê Kiệt, bất cứ kẻ nào có khả năng uy hiếp tới Tuyết Kỳ, bà ta đều sẽ nghĩ cách tiêu diệt. Lần này, Ninh vương và Tuyết Văn Hạo.
cùng đi núi Mặc đưa nàng về, Thẩm Quân không muốn cho nàng cơ hội tiếp cận Ninh vương.
“Ngươi cởi trói cho ta trước đi!” Tay chân Tuyết Yên vẫn đang bị trói.
“Vậy ngươi phải đồng ý với ta, sau khi cởi trói không được bỏ trốn. Ngươi ở đây ba ngày trước đi” “Tại sao phải ở ba ngày?” “Nếu ta nói, ta không hy vọng ngươi trở lại phủ nguyên soái, ngươi tin không?” Bây giờ đương nhiên Tuyết Yên tin. Kiếp trước khi nàng trở về phủ nguyên soái, nàng chỉ đơn thuần cho rằng phụ thân cảm thấy nàng đã lớn, nên trở về phủ nguyên soái, có thể tìm cho nàng một gia đình tốt. Bây giờ nàng đã hiểu, bọn họ cần Thanh Y đường của ngoại công.
“Ta tin” Tuyết Yên thuận miệng đáp.
“Ngươi tin sao? Tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì?” Lê Hiên cười.
“Ta bao ngươi, bảo đảm trong sạch cho ngươi là báo đáp ân tình ngươi cứu ta ở núi Thanh Long.
Lúc ấy ta không biết ngươi chính là con gái của Tuyết Văn Hạo. Bảo ngươi ở ba ngày là vì ta. Nói thật, nếu như không phải ngươi từng cứu ta, ta cũng rất hi vọng ngươi ở chỗ này vĩnh viễn. Yên †âm đi, ba ngày sau, người của phủ nguyên soái sẽ tự đến đón ngươi ra ngoài.” Lê Hiên nói xong, cúi người hôn lên trán Tuyết Yên một cái: “In dấu của ta rồi thì ngươi chính là người của ta.” “Khốn kiếp, lưu manh!” Tuyết Yên vừa vội vừa giận, nàng không nhúc nhích được, chỉ có thể mắng to.
“Ngươi dám mắng hoảng tử, đó là tội chết đấy! Ta vẫn nên trói ngươi thì hơn!” Lê Hiên cười xấu xa, ngửa mặt nằm bên cạnh nàng.
“Ngươi có biết vì sao phụ thân ngươi sốt ruột đón ngươi về phủ nguyên soái không?” “Vậy ngươi nói cho ta biết trước, vì sao ngươi lại ở núi Thanh Long? Còn bị thương nữa?” Tuyết Yên hỏi ngược lại.
“Ta biết lão tam đi núi Mặc gặp đường chủ Thanh Y đường, ta cũng muốn được nhìn thấy thế lực của Thanh Y đường, bị lão tam phát hiện, đuổi tới núi Thanh Long. Đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của †a.” Lê Hiên cúi người nhìn nàng.
“Phụ thân đón ta trở về đương nhiên là vì nhớ ta, hơn nữa ta đã trưởng thành, không thể ở trong núi mãi được, dù sao ta cũng là con gái của ông ấy.” Tuyết Yên trả lời nửa thật nửa giả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!