Chương 44 “Nhan cô nương, cô không cần trừng ta như thế, Tuyết Yên không nhìn xa được như Nhan cô nương, chỉ cần vương gia không phế ta, ta vẫn là trắc phi của ngài ấy, là nữ nhân của ngài ấy, quan hệ của ta và ngài ấy có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cô dựa vào cái gì dạy dỗ ta như thế?” Tuyết Yên quay người đi ra ngoài, Dương Thạc đi sau lưng nàng, Tuyết Yên nhìn hắn: “Khỏi phiền Dương thống lĩnh, Tuyết Yên biết đường.” Lê Hiên yên lặng nhìn Tuyết Yên rời đi, hắn cũng không che chở Nhan Hương, có lẽ câu ta là nữ nhân của hắn của Tuyết Yên khiến hắn không cách nào mở miệng.
Điền Minh đưa Lưu Xung tới địa lao, tìm đại phu khám cho hẳn.
Khi An vương nói nhốt hắn ở địa lao, Điền Minh đã biết tâm tư của vương gia.
Nhốt trong thủy lao là trọng phạm, còn nhốt trong địa lao thì có thể tìm đại phu khám vết thương.
“Gia, ngài nói xem liệu Yên phu nhân có trở về phủ nguyên soái không? Liệu có tiết lộ tin tức giả cho Tuyết Văn Hạo không?” Cố Phàm hỏi.
“Ta cược sẽ trở về. Yên phu nhân sẽ không trơ mắt nhìn người thân của mình gặp chuyện đâu.” Dương Thạc trả lời.
“Chiêu giương đông kích tây này thật sự không tệ, để Yên phu nhân truyền tin giả cho Tuyết Văn Hạo, để ông ta cho rằng chúng ta sẽ đi thần đàn giết ông ta, thần đàn sẽ gia tăng binh lực, thật ra mục tiêu thật sự của chúng ta lại là Trung Sơn tự!” Tây Bắc hầu trầm giọng nói.
Lê Hiên hơi híp mắt, kế sách của bọn họ là kích thích Tuyết Yên về phủ nguyên soái, lời Nhan Hương bảo Tuyết Yên trở về tìm phụ thân vốn nên do Cố Phàm nói.
Tuyết Yên, liệu nàng có làm không? Nàng có phản bội ta không? Tuyết Yên lặng lẽ bước đi, vì sao trở lại vương phủ này, tất cả lại thay đổi vậy? Bọn họ nói ngày mai sẽ giết phụ thân, ngày này vẫn tới, mặc dù nàng biết sẽ có một ngày như vậy từ lâu.
Tuyết Yên nghĩ tới Nhan Hương: “Vì sao không về nhà khuyên lệnh tôn ra tay nương tình?” Đúng nhỉ, vì sao không khuyên phụ thân buông tay chứ? Bây giờ nàng nên làm gì? Nói thẳng với Lê Hiên sao, lúc này hắn sẽ không cho nàng trở về, chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn phụ thân chết ư? Nàng cũng không thể hại Lê Hiên.
Bóng đêm càng thêm sâu, Tuyết Yên gọi ba a hoàn vào: “Đây là trà ta mới nhận được, các muội thử đi.” Tuyết Yên đưa cho bọn họ. Bọn a hoàn vừa mừng vừa lo, nhận lấy uống.
“Tiểu thư, đây là trà gì vậy, thơm quá” Lập Hạ uống một hớp.
“Tên của trà này là ‘ngủ ngon” “Cái gì?” Chưa nói xong, Lập Hạ đã ngủ thiếp đi. Tiếu Xuân và Vân Hương cũng nằm xuống.
Tuyết Yên không muốn làm liên lụy đến bọn họ.
Nàng cởi y phục của Lập Hạ ra mặc vào, cầm lệnh bài, không có bất kỳ ai ngăn cản nàng, nàng vội vàng ra khỏi An vương phủ.
Đông thư phòng của An vương, ánh nến chập chờn.
“Gia, Yên phu nhân mặc y phục của Lập Hạ ra khỏi phủ rồi. Nàng ấy đánh thuốc mê mấy a hoàn.” Điền Minh nói khẽ với Lê Hiên.
Lê Hiên cười lạnh.
“Đi thôi, đuổi theo.” “Gia, có lẽ không như gia nghĩ đâu. Dù sao Tuyết Văn Hạo cũng là cha nàng, có thể Yên phu nhân trở về khuyên ông ta. Thuộc hạ không tin Yên phu nhân sẽ tiết lộ tin tức của chúng ta, dù sao nàng không hề tham gia cuộc họp của chúng ta.” “Bản lĩnh nghe lén của nàng thật không nhỏ.” Lê Hiên híp hai mắt lại.
“Nàng rời khỏi cổng vương phủ chính là phản bội bản vương!” “Thế nhưng chẳng phải chúng ta đã lên kế hoạch tốt sao? Gia biết rất rõ ràng với tính cách của Yên phu nhân sẽ không ngồi nhìn mặc kệ…” “Đừng nói nữa, chuẩn bị cho trận đánh ác liệt ngày mai đi! Ninh vương muốn dồn ta vào chỗ chết, còn vọng tưởng chụp cái mũ lớn này lên đầu †a, trên đại sảnh ngày mai, văn võ cả triều cũng sẽ ở đó, mà ta cũng không gặp được phụ hoàng! Thành bại sẽ vào ngày mail” Lê Hiên và Điền Minh che mặt, âm thâm theo Tuyết Yên vào thư phòng Tuyết Văn Hạo.
“Gia, chúng ta làm như vậy, nếu để Yên phu nhân biết…” Điền Minh thở dài.
“Vậy thì sao? Xuất thân của nàng khiến nàng chỉ có thể là một quân cờ!” Điền Minh lén quan sát An vương, hắn cũng không đoán ra tâm tư của An vương.
Tuyết Yên ăn mặc như thế trở lại phủ nguyên soái, Tuyết Văn Hạo rất bất ngờ.
“Yên Nhi, con sao vậy? Trễ vậy rồi mà con lén ra khỏi phủ à?” “Phụ thân, có phải Ninh vương và An vương trở mặt rồi không?” Tuyết Yên hỏi thẳng.
“Yên Nhi, cuộc chiến giữa các hoàng tử luôn có khi thay đổi triều đại.” “Như vậy phụ thân sẽ giúp Ninh vương đánh phu quân của con sao?” Tuyết Yên nhìn thẳng vào Tuyết Văn Hạo.
“Yên Nhi, trên chiến trường, chỉ có địch ta, không còn gì khác.” Tuyết Văn Hạo lắng lặng nhìn Tuyết Yên.
“Phụ thân, bất kể là người hại chàng ấy, hay chàng ấy hại người, con đều không sống nổi!” Phía bên ngoài cửa sổ, Lê Hiên hơi sững người.
“Yên Nhi, hôm nay con trở về để khuyên phụ thân sao?” “Con… Phụ thân có thể trung lập trong cuộc chiến của bọn họ không? Tuyết Kỳ là con gái của người, con cũng vậy mà.” “Yên Nhi, tên đã rời đi không thể quay về. Vi phụ ta vấn luôn ủng hộ Ninh vương, ta là một quân nhân, †a không thể phản ngài ấy. Ngài ấy ở phía trước, An vương ở phía sau.” “Nghe nói đại ca dẫn người tiêu diệt hơn phân nửa Kiêu Ky doanh của chàng, phụ thân nhãn tâm sao? Nếu như An vương chết đi, Yên Nhi phải làm sao đây?” “Vi phu có nghĩ cho con, Ninh vương vẫn luôn nhớ mãi không quên con!” “Phụ thân, con là trắc phi của An vương, sao con có thể có gì với Ninh vương được? Hơn nữa nếu An vương mà chết, con sẽ không sống một mình!” Tuyết Văn Hạo nhìn nàng: “Lúc trước gả cho An vương cũng là bất đắc dĩ, là hoàng thượng ban hôn. Vi phu vốn muốn gả con cho Ninh vương, nhưng con một mực không đồng ý.” Tuyết Yên im lặng một thoáng: “Phụ thân, ngày mai người có thể cùng con đi miếu Đại Vũ được không?” “Không thể, ngày mai vi phu có công vụ quan trọng.” “Phụ thân, Tuyết Yên chưa từng xin người chuyện gì, mấy ngày trước con mơ thấy mẫu thân của con, Yên Nhi muốn làm chút chuyện cho mẫu thân, phụ thân làm cùng con được không?” “Yên Nhi, ngày mai vi phu thật sự không đi được, Yên Nhi con làm gì vậy? Tuyết Yên…” Lê Hiên và Điền Minh nhìn nhau, hai người chọc thủng giấy cửa sổ lặng lẽ nhìn vào, thấy Tuyết Yên đang tốn sức kéo Tuyết Văn Hạo lên giường, Tuyết Văn Hạo không có ý thức! Một lát sau, Tuyết Yên đi ra, gọi thị vệ thân cận của Tuyết Văn Hạo: “Trong khoảng thời gian này nguyên soái quá mệt nhọc, mắc bệnh dữ, ta đã cho phụ thân uống thuốc rồi, ngươi ở đây trông coi, đừng để ai làm phiền ông ấy, ngày mai để ông ấy nghỉ ngơi một ngày, tối ngày mai là đỡ thôi.” Thị vệ hơi nghi hoặc, có điều mấy ngày nay đúng là nguyên soái không được khỏe, dù sao Tuyết Yên cũng là con gái ruột của nguyên soái, hắn khẽ gật đầu.
Tuyết Yên lại dặn dò thị vệ một số chuyện cần chú ý rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Cơn gió lạnh thấu xương. Lê Hiên đi theo sau, nhìn bóng dáng gầy yếu của Tuyết Yên. Nàng kéo.
chặt áo choàng đi vào màn đêm.
Nàng đi rất nhanh, bước chân gấp gáp lảo đảo, ngã xuống đất.
Lê Hiên không kìm được muốn đi đến đỡ nàng.
Nhưng hắn đã khống chế bản thân, yên lặng nhìn theo.
Nàng ngồi trên đất một hồi, hình như bị ngã đau, †ay xoa chân một lúc, chậm rãi đứng lên, lại đi nhanh về phía trước…
Nàng cho rằng nàng có thể bảo vệ Tuyết Văn Hạo sao? Lê Hiên cười nhạt, nhìn nàng lén lén lút lút đi vào cổng An vương phủ.
An vương Lê Hiên dưỡng thương ở vương phủ một ngày, hôm sau, An vương vào triều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!