Chương 350
“Ngươi nói cái gì?” Nhiếp Lăng Hàn cho rằng chính mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi một câu.
Tế nói, ngươi không phải là đời sau của Lê gia.” Tiếng của Kiếm Thánh thấp đi, hắn nhìn thoáng qua Tử Vi trên mặt đất rồi lôi kéo Nhiếp Lăng Hàn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tử Vi vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, Kiếm Thánh nói cái gì? Nhiếp Lăng Hàn không phải là đời sau Lê gia? Điều này thật là một bí mật động trời!
Vậy hắn là ai? Chẳng lẽ thật là nhi tử của Kiêm Thánh? Nàng vân luôn có một loại trực giác, cảm thấy Nhiếp Lăng Hàn là nhi tử của Kiếm Thánh. Có điều từ trong miệng Kiếm Thánh thật sự nói ra lời này làm Tử Vi cũng bị kinh sợ.
Tử Vi lặng lẽ từ trên mặt đất bò qua đi, nép ở cạnh cửa.
Kiếm Thánh ngồi ở chỗ kia, Nhiếp Lăng Hàn đứng ở bên cạnh.
“Thật ra Bình Vương sau đó đã chết.
Ngươi kỳ thật là nhi tử của ta.” Kiêm Thánh thấp giọng nói.
Hầu kết Nhiếp Lăng Hàn kịch liệt rung động, Tử Vi thầy từ trong ánh mắt hắn nhìn ra vô cùng khiếp sợ.
“Con của ngươi? Ta là con của ngươi?
Ngươi nói dồi!”
Kiêm Thánh nói: “Là sự thật, Lăng Hàn.
Nhiếp Trạm đúng là đã cứu nhi tử của Bình Vương, có điều sau đó nó sinh bệnh rồi chết, Nhiếp Trạm với Bình Vương là tri kỷ, hắn vô cùng bắt bình về chuyện đã xảy ra với Bình Vương, vì thế ta đã gợi ý cho hắn, tìm một người thay thế nhi tử của Bình Vương. Mà ta, sẽ phụ tá hắn đoạt lại hết thảy những gì mà Bình Vương đã mắt đi.”
Nhiếp Lăng Hàn hai vai suy sụp rũ xuông: “Nói như vậy, phụ thân cùng mẫu thân ta đều biết hết ư?”
Kiếm Thánh lắc đầu: “Không, chỉ Nhiếp Trạm biết, dưỡng mẫu ngươi cũng không biết, nàng là sau đó mới gả cho Nhiếp Trạm: Nhưng còn có một người biết.”
TAỈ “Trước kia Mặc Sơn có Trần Yên, cũng chính là mẫu thân của Hoàng Hậu Tuyết Yên đã qua đời. Nàng có một lần tới tìm Nhiếp Trạm, phát hiện nhi tử của Bình Vương lúc đó cùng trước kia không giống nhau. Nàng biết tiếu thế tử trước kia. Sau đó bọn họ đã cãi nhau một trận.
Ta muốn giết Trần Yên, Nhiếp Trạm không cho, nói nàng sẽ giữ bí mật. Nàng thật đúng là cũng chưa nói cho ai.”
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng giống như không có người bên trong, Tử Vi cũng kinh ngạc ở nơi đó.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Lăng Hàn nói: “Như vậy, những cái huyết hải thâm thù đó, đều là giả?”
Kiếm Thánh nói: “Không, là thật, nhưng không phải ngươi.”
Nhiếp Lăng Hàn nhẹ giọng cười cười: “Sư phụ, ngươi cũng biết, từ mười tuôi năm ấy, các ngươi nói cho ta về mối thù của nhà ta, ta ngày ngày ngủ không an ổn, hận không thể lập tức giết những kẻ thù đó. Ta biết ta sẽ không bao giờ hạnh phúc. Ta mỗi ngày đều nghĩ làm thê nào để báo thù, như thế nào giết bọn họ, như thê nào đoạt lại hết thảy, như thế nào làm cho 300 vong linh kia an giác ngàn thut”
Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt tái nhợt, trên mặt hắn vô cùng bi thảm cười khố làm Tử Vi cảm thầy hắn thực đáng thương.
“Mặc kệ như thế nào, ngươi đã dễ như trở bàn tay mà có được bắc hoang đại lục này, về sau còn sẽ có Triều Vân đại lục, Tây Chu đại lục, thậm chí Hợp Hư đại lục……. Thiên hạ này, đều sẽ là của ngươi!” Kiếm Thánh nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhiếp Lăng Hàn có chút đứng thẳng không xong, gào lên: “Có được dễ như trở bàn tay ư? Sư phụ, sao lại dễ như trở bàn tay vậy? Ngươi làm sao biết ta có nguyện ý muốn hay không? Ngươi có biết ta đã mắt đi cái gì không? Tại sao ngươi lại an bài cuộc đời của ta như thế?
Cái đề vương này, làm hay không làm cũng thế mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!