Chương 330
Khoảng thời gian này, Nhiếp Lăng Hàn đã phái Trần Siêu đi Nam Chiêu hiệp trợ Chu Khải tắn công Tư Mã Huy, phái Nam Cung Mục tấn công Lê Hiên, hắn tự mình giám quân, còn phải ứng đối với Giang Duệ công kích phía Tây Bắc. Hắn chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Tuy rằng hắn bắt được Cam Châu, nhưng lại mất hai tòa thành Kim Thành cùng Tư Châu.
Hắn am hiểu mưu tính kế hoạch lâu dài, Lê Hiền lại có khuynh hướng nhanh chóng tàn nhẫn đề chiếm trước tiên cơ.
Nhiếp Lăng Hàn cùng Lê Hiên, thật thật giả giả, ngươi đoạt ta đoạt, giằng co lẫn nhau.
Trong khoảng thời gian này, Lê Hiên đi núi Độc Long hai lần, có thám tử nói đã gặp Tử VI ở núi Độc Long.
Hai lần hắn đều không nhìn thấy Tử Vi. Tử Vi hiện tại càng giống như truyền thuyết.
Lê Hiên không tìm được Tử Vi, không giống như trước kia phái lượng lớn binh lực đi tìm Tử Vi. Sau khi hắn tự mình dẫn dắt mọi người xuất kỳ bất ý* dẹp tan hai tòa thành, lại càng thêm trằm lặng.
*xuất kỳ bắt ý: đem quân đi đánh nhân lúc đối phương không phòng bị Lúc này, Tử VI đang ở thung lũng vách núi Thanh Long, nàng muốn dẫn mọi người di chuyền đến đại lục Khuynh Thành.
Cữu cữu Trần Võ sau khi bị thương làm phát bệnh cũ, không muốn lại sống cảnh đánh đánh giết giết. Mọi người cũng đã thích ứng sống ở núi Thanh Long, chỉ có Hiên Nhiên đi theo Tử VI ra khỏi núi Thanh Long.
Hôm nay Tử VI nhận được tin tức nội bộ từ Thanh Y Đường. Phòng thủ Ninh Thành ở biên giới Nam Chiêu sắp bị phá, Nhiếp Lăng Hàn phái năm vạn đại quân, Trần Siêu dẫn dắt năm vạn chiến sĩ Tử Y Đường gia nhập chiến đấu, Nam Chiêu chìm trong nguy cơ.
Tử VI lập tức mang theo Hiên Nhiên chạy tới Nam Chiêu, Tương Thao cùng Tiêu Ngũ đi theo nàng.
Lần này đến Nam Chiêu, Tử Vi chọn hai ngàn chiến sĩ, trang điểm thành bá tánh bình thường, thương nhân, nông dân, ăn mày, chờ len lén lên vào phụ cận Ninh Thành Nam Chiêu.
Tử Vị còn chưa tới Ninh Thành, đã nhìn thấy nơi nơi là dân chạy nạn chạy trồn.
Tử Vi tiến lên hỏi đại thúc kéo xe ngựa: “Đại thúc, Ninh Thành bại rồi sao???
Đại thúc nói: “Không có, nhưng mà đã bị bao vây hơn nửa tháng.”
“Hơn nửa tháng? Vương thượng các người không phái người tới cứu viện sao?” Tử VI thực kinh ngạc, đây không phải tác phong của Tư Mã Huy.
“Không có. Mãi vẫn không thấy được cứu binh. Cô nương, mau chạy trồn đi. Ninh Thành thủ không nồi.”
Tử Vi nhìn lá cờ thêu chữ “Chu” bay phía trước, biết là Chu Khải.
“ĐI, đi vương cung.” Tử VI nói một câu.
Bên trong thành Nam Chiêu, ngựa xe vẫn nườm nượp như nước, nhìn không ra dấu vết chiến tranh. Trong mắt bá tánh, chỉ cần không tận mắt nhìn tháy, đều là chuyện của người khác. Bọn họ cho rằng, chiến tranh phảng phát cách bọn họ thực xa xôi.
Màn đêm buông xuống, mấy người Tử Vi lặng lẽ lẻn vào vương cung, tới Thanh Tùng điện của Tư Mã Huy.
Ngoài cửa Thanh Tùng điện có một loạt thị vệ canh phòng nghiêm ngặt. Tử VI cảm thấy kỳ quái, chăng lẽ do thời kỳ căng thẳng, Tư Mã Huy nâng cao đề phòng?
Tử Vi bước qua.
Thị vệ đột nhiên nhìn thấy bọn họ rất ngoài ý muốn, gào to một tiếng: “Người nào!”
Tử Vi nói: “Bằng hữu của vương thượng.”