Chương 306
Tử Vi xách kiếm vọt ra.
Trịnh đà chủ đột nhiên chỉ sang bên cạnh: “Nha đầu!”
Mọi người cũng thấy, toàn bộ khách nhân lầu hai khách nhân đã chạy sạch, ngoại trừ hắc y nhân đứng ở cửa, cửa thang lầu hai còn đứng mười mấy người.
Tử Vi nói: “Bọn họ không phải bắt chúng ta, Trịnh thúc thúc, ngươi từ cửa số rời khỏi nơi này, không thể bại lộ.
Trở về bảo mọi người chuẩn bị một chút rồi rời đi! Mau!”
Trịnh đà chủ nhìn nàng: “Không được, an toàn của ngươi…”
Mặt của Tử Vi đỏ bừng, “ĐI mau! Cam Châu Thanh Y Đường nhiều người như vậy, tánh mạng đều ở trong tay chúng ta!”
Trịnh đà chủ từ cửa số đi mắt.
Hắc y nhân đã đá văng cửa.
Tương Thao cùng Tiểu Ngũ bảo hộ bên người Tử VI.
Đám sát thủ này đều là cao thủ, Tử Vi không phải đối thủ của bọn họ, thậm chí không dám cùng bọn họ xung đột chính diện.
Nàng tìm cơ hội đem độc đạn còn tại ném ra, bọn chúng liên tiếp ngã trên mặt đất. Nàng có cách sinh tồn của riêng nàng.
Tử Vi xách kiếm vọt vào phòng đối điện.
Kỳ quái là, bên trong vô cùng an tĩnh.
Tử Vi giương nanh múa vuốt đi vào, mọi người mặt vô biểu tình nhìn chăm chằm nàng. Hóa ra hai bên đang giằng co.
Hoa Nhan bị một người dùng kiếm kề ngang côi Lê Hiên liếc mắt một cái nhìn thấy Tử Vị. Hắn hơi xao động, lại trấn định xuống.
Cũng may đám người này không biết Tử Vi là ai, chỉ biết nàng là người trợ giúp Lê Hiên.
Bọn họ kinh nghiệm sa trường, phản ứng nhanh nhạy, phối hợp ăn ý. Khi Tử Vi vung kiếm bổ về phía hắc y nhân bên cạnh, kiếm tên ở cửa đã đâm về phía Tử Vi Lê Hiên không chút suy nghĩ phóng Thương Long kiếm về phía người nọ, cuốn lây kiếm cửa hắn. Trương Dương vung tay lên, hắc y nhân ở cửa ngã xuống đất bỏ mình! Nhưng kiếm của hắn đã đâm thủng phía sau lưng Tử Vi!
Tử Vi lảo đáo lui về phía sau, lập tức được một người gắt gao ôm vào trong ngực! Quanh hơi thở là hương vị quen thuộc đã lâu, Tử Vị một trận choáng váng.
Dùng kiếm bắt Hoa Nhan chính là một lão giả gầy trơ cả xương, hắn dùng một chút lực, Hoa Nhan chửi bậy lên: “Lão thất phu! Ta nhất định sẽ giết ngươi, sai rết ăn sạch tâm can phèo phối của ngươi!”
Lão giả hơi mỉm cười: “Được, ta chờ!
Lê Hiên, lại động một chút, mặt nữ nhân này sẽ có hoa đây!” Cô Hoa Nhan rướm máu.
Tay lão giả hơi run, hắn biết người trước mặt người mình là Lê Hiên, Đại Hưng hoàng đế. Nếu có thể bắt lây hắn, ông ta sống cả đời này cũng không uống phí!
Lê Hiên buông Tử Vi ra, kéo nàng về phía sau người, trên mặt mỉm cười nhìn lão giả: “Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?”
Lão giả càng thêm khẩn trương, lực độ trong tay lại tăng lên, “Cùng lắm thì cá chết lưới rách, chỉ cần ta dùng thêm một chút lực, đầu nữ nhân này liền rơi xuống đất!”
Lê Hiên vung tay lên, mọi người đều dừng lại.
Lê Hiên nói: “Người bên ngoài đều đã chết hết. Ngươi thả nàng, ta sẽ suy xét cho ngươi chết không thống khổ!”
Người khác nói điều kiện là đường sống, Lê Hiên lại cho người chết không thống khỗ.
Khóe mắt lão giả nhìn lướt qua chung quanh, quả thực, người hắn mang đến toàn bộ ngã trên mặt đất.
Lão giả ánh mắt có chút hoảng loạn, hắn áp Hoa Nhan chậm rãi thối lui về phía cửa: “Buông vũ khí! Buông!” Hắn hét lên.
Kiếm của lão giả sắc bén lóe hàn quang, gắt gao đè chặt cô Hoa Nhan, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lê Hiên ném kiếm Thương Long trong tay xuống đất.
“Cả các ngươi nữa!” Hăn kêu gảo.
Tử Vi lập tức buông Thu Thủy kiếm, năm sáo nhỏ trong tay. Nàng vẫn luôn không mạo hiểm ra tay, nàng sợ lỡ may không thê nháy mắt giết chết người nọ, Hoa Nhan khẳng định sẽ mất mạng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!