Chương 304
Hắn vội vàng nói “Là thật. Bọn họ đều không có việc gì. Chúng ta nhận được ám báo, nói công chúa tới Phù Thành, liền tìm được nơi này. Vừa lúc nhìn thấy quan binh bao vây nơi này, giết rất nhiều người. Ta thấy Tiểu Tỉnh che chở một nữ nhân ôm hải tử, liền cứu các nàng.”
Tử Vi cùng Lập Hạ đều nhẹ nhàng thở Ta.
Tử Vi hỏi “Ngươi có biết, những người khác đi nơi nào không?”
Tương Thao lắc đầu “Hắn là đã chạy trốn.”
Tử Vị nhìn Lập Hạ ánh mắt thất Vọng, năm lấy tay nàng, an ủi nàng “Yên tâm đi, Dương Tử Thao là người khôn khéo, sẽ không có việc gì.”
Tử Vị nghĩ Phù Thành Thanh Y Đường có lẽ là bị nàng liên lụy, cả Trịnh đà chủ Cam Châu nữa.
Nhiếp Lăng Hàn có phải đã biết bọn họ đêu không thiệt tình đầu nhập vào hay không?
Tử Vi xốc lại tinh thần “Tương Thao, nếu nhi tử không có việc gì thì ta an tâm rồi. Hiện tại ta có một việc rất quan trọng phải đi Cam Châu.”
Tương Thao nói “Gần đây quan phủ tra xét rất nghiêm. Người đi như vậy rất nguy hiểm.”
Tử Vị khẽ thở dài một cái “Hiện tại là thiên hạ của Nhiếp Lăng Hàn. Ta đã nhìn ra, Nhiếp Lăng Hàn đối với Thanh Y Đường có khúc mắc trong lòng, hắn sẽ không đối xử tử tế với bọn họ. Bọn họ phiền toái liên quan đến ta, ta phải đi gặp.”
Tương Thao nói “Công chúa, chúng ta cùng người đi.”
Đã biết Lê Tử Kình củng Tiểu Tỉnh bọn họ không có việc gì, Tử Vi trong lòng tức khắc nhẹ nhàng hẳn.
Tử Vi hỏi Tương Thao “Nhan tướng quân bọn họ có khỏe không?”
Tương Thao nói “Mọi người đều rất tốt.”
Tử Vi cần thận hỏi “Các ngươi còn ở nơi đó?”
Tương Thao gật đầu “Đúng vậy. Nơi đó, vương thượng cũng hy vọng công chúa có thể tới. Đó là nơi không có chiến tranh, không có đói khát.”
Tử Vi gật đầu “Không có chiến tranh, không có đói khát.” Mắt Tử Vi nhìn phương xa, nàng cũng muốn trốn vào một chỗ như vậy. Nhưng mà hiện giờ, không có khả năng.
Lập Hạ tìm người đem những người chết đi chôn một lần nữa, chỗ này, bỏ quên đi.
Tử Vi đến Cam Châu cũng không trực tiếp đến phân đà. Nàng cùng Lập Hạ thuê một phòng ở tửu lầu phụ cận.
Tử Vi đưa Mặc lệnh cho Tương Thao “Ngươi đi gặp Trịnh đà chủ, mời hắn đến đây. Nếu hắn không tin ngươi, ngươi cho hắn xem cái này.”
Tương Thao cùng Tiểu Ngũ đi rồi. Tử VỊ đi ra định đóng cửa lại.
“Lăng đại ca, vì sao muốn đến nơi xa xôi như vậy.” Bên ngoài truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Tử Vi như bị sét đánh, nàng đột nhiên ngắng đầu. Bốn năm người đang vào phòng đối diện. Người đăng trước, đáng người cao lớn, tuy rằng chỉ là bóng dáng, Tử Vi lại biết, người kia là ai.
Đi theo bên cạnh hắn, một nữ tử phấn y dáng người nhỏ xinh, đúng là Hoa Nhan.
Tử Vi sửng sốt một lúc lâu.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Lập Hạ hỏi nàng.
Tử Vi định thần, “Không có gì.” Nàng chậm rãi đóng cửa.
Bọn họ sao lại đến nơi này? Tử Vi âm thầm cân nhắc.
Một lát sau, nhìn thấy ba nam tử thân mặc hắc y đi tới phòng đối diện, nhẹ nhàng øõ vài cái lên cửa, cửa mở ra, mấy người kia bước nhanh vào. Cửa vẫn chưa đóng lại, Tử Vi nhìn thấy người nọ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Tử Vi nghĩ đến, Cam Châu, Phù Thành, Thanh Châu, Loan Thành, Nguyên Thành, huyện chủ những chỗ này, đều là tâm phúc Lê Hiên. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Lăng Hàn đã thay đổi huyện chủ, chỉ là cho dù đã đôi người mới, vẫn cần thế lực những người đó.
Nhiếp Lăng Hàn một lúc tiếp nhận toàn bộ Bắc Hoang đại lục. Hắn tuy rằng trong lòng có càn khôn, cũng có năng lực, nhưng muốn quản lý tốt toàn bộ Bắc Hoang đại lục này cũng không phải chuyện dễ. Bên người hắn đại tướng đắc lực cũng không nhiễu, lại còn có rất nhiều ràng buộc.
Tử Vi biết Nhiếp Lăng Hàn hiện tại, tinh lực chủ yếu dùng đề đối phó các phiên quốc khác. So với Lê Hiên, hắn càng chú trọng củng cố vị trí của mình.