Chương 271
Quên hẳn?
Tử Vi nhắm mắt, làm sao để quên? Ba đời ba kiếp đều không thể quên, làm sao quên được, ai có thể nói cho nàng biết làm thế nào để quên hắn? Nàng cũng muốn quên, rất muốn quên hết mọi chuyện, muốn trở lại như trước đây, mở mắt là ánh nắng, là trời xanh, là nụ cười.
Nàng có rất nhiều chuyện chưa nói rõ với Lê Hiên, nàng vẫn chưa kịp xác nhận Lê Hiền liệu có tin người đâm hắn bị thương đêm ấy là Lương Hồng
Tụ, nàng vẫn chưa nói với Lê Hiện biết nàng luôn coi Nhiếp Lăng Hàn là người thân, nàng không muốn gả cho hắn, nàng vẫn chưa nói rõ ràng, đứa con trong bụng nàng không phải của Nhiếp Lăng Hàn, mà là của hắn, là con của Lê Hiền…
Nhưng hắn không thể nghe được nữa.
Trong suốt quãng đời còn lại, nàng sẽ không thể vui vẻ được nữa.
Tử Vi không biết mình đã hôn mê mấy ngày, Ngự y nói cơ thể nàng tất cả đều bình thường, nhưng nàng như mắc phải bệnh nặng hôn mê suốt, còn thường xuyên run rẩy.
Mọi người cũng hết cách, mỗi ngày sau khi bãi triều, Nhiếp Lăng Hàn đều đến chăm sóc Tử Vi.
“Tử Vi, nếu nàng còn không tỉnh lại, còn không ăn uống đầy đủ, đứa bé trong bụng nàng chỉ sợ không giữ được nữa.” Tử Vi mơ hồ nghe thấy Nhiếp Lăng Hàn đang nói bên tai nàng.
Tử Vi không biết mình đã ngủ bao lâu, hôm nay, một vài giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống người nàng, một đôi tay dịu dàng đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Con ơi, con đã có thai rồi, làm mẹ nhất định phải kiên cường.”
Giọng nói dịu dàng, đôi bàn tay mềm mại, khiến Tử Vi nhớ đến Đại phi của Bắc Di, “Mẫu thân.” Nàng gọi nhỏ một tiếng rồi tỉnh lại. Luôn có những người khiến ta sẵn sàng đối mặt với khó khăn đau khổ và bất hạnh trên đời.
Mặt trời chiếu vào căn phòng, nắng vàng ươm, khiến nàng chói mắt không mở ra được. Nàng nheo mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.
Trước mặt là một phu nhân tuổi tứ tuần, đôi mắt rất lớn, tròn tròn, khuôn mặt bà cũng tròn, làn da trắng nõn, khuôn mặt phúc hậu.
Bà đang nhìn Tử Vi, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“Nhiếp phu nhân.” Tử Vi gọi một câu “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!” Tiểu Tỉnh ở bên cạnh hét lên một tiếng.
Tử Vi nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, bàn tay nhè nhẹ đặt lên trên bụng: “Ta năm mấy ngày rồi?”
“Bốn ngày. Công chúa, tròn bốn ngày. Công chúa mỗi ngày chỉ uống một chút canh, đã bốn ngày rồi!” Tiểu Tỉnh bật khóc.
Tiểu Tỉnh theo nàng lên núi Thanh Long, suýt chút nữa thì bỏ mạng tại đó.
Nhiếp phu nhân nắm lấy tay nàng: “Có phải con nhớ mẫu thân rồi không?”
Tử Vi nhìn bà, nàng bảo Tiểu Tỉnh đỡ nàng ngồi dậy: “Vâng, con cứ nghĩ là mẫu thân.”
Nhiếp phu nhân sai người bưng cháo trắng và dưa lên: “Con à, ăn một chút.” Bà nhìn xung quanh, xua tay nói: “Các người lui xuống trước đi, ta có mấy lời muốn nói với công chúa”
Tiểu Tỉnh nhìn Tử Vi một cái, Tử Vi gật đầu.
Đối với Nhiếp phu nhân, Tử Vi luôn có hảo cảm, không chỉ vì trước đây bà là a hoàn của mẫu thân nàng, mà còn vì bà đã từng rất tháng thắn mà bày tỏ, bà không thích nàng. Tử Vi luôn thích sự thẳng thắn của bà.
Tử Vi ghét nhất là người lúc nào cũng cười cười, lúc nào cũng khen người khác tốt, hoặc là người khiến nàng không thể biết họ đang vui hay đang buồn, đang tức giận hay đang hạnh phúc, những người như thế khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nhiếp phu nhân thấy mọi người đã lui xuống hết thì thầm: “Ta luôn phản đối việc Hoàng thượng phong con làm Hoàng hậu, nó thực ra vẫn lưu tâm đến ý kiến của ta. Dẫu sao, ta cũng là người nuôi nấng nó trưởng thành. Hôm qua, nó nói với ta, con chính ra con gái của tiểu thư và Tuyết nguyên soái, là thật sao?”
Tử Vi gật đầu.
“Vâng, đó là sự thật “
“Hóa ra là sự thật. Đứa trẻ đáng thương. Bà ôm chặt Tử
Vi vào lòng.
“Hóa ra là con chưa chết, may quá, thật sự may quá. Những giọt nước mắt nóng hổi của bà rơi trên tay Tử Vi.
“Phu nhân, khi mẫu thân con qua đời, người có ở bên cạnh không? Tử Vi hỏi bà
Nhiếp phu nhân buông Tử Vi ra nói: “Con ăn chỗ cháo này trước, ta từ từ kể con nghe.”
Tử Vi bưng bát cháo lên thong thả ăn, nàng nhìn Nhiếp phu nhân: “Phu nhân, con rất muốn biết chuyện này, trước đây vì để giấu kín thân phận nên không biết nên hỏi người thế nào, bây giờ người đã biết con là ai rồi, xin người nói cho con biết.”
Nhiếp phu nhân nói: “Được, chuyện này con nên biết.”
Nhiếp phu nhân: “Khi mẫu thân con qua đời, ta ở ngay cạnh bà ấy.”
Tử Vi: “Có lời đồn nói mẫu thân con bị người khác hại chết, là thật sao?”
Nhiếp phu nhân nói: “Tiểu thư Băng Tuyết thông minh, làm sao dễ dàng bị người khác hại. Lúc đó, Lão đường chủ muốn bà ấy quản lý Tử Y các bởi vì bà ấy có năng lực. Chỉ tiếc là, tiểu thư bà ấy…”
Nhiếp phu nhân thở dài.
Thời gian vô tình, ai nguyện cùng ai đi qua năm tháng bình yên, thời gian trôi nhanh, ai nguyện cùng ai đi đến suốt kiếp.
“Mẫu thân và phụ thân con rất yêu thương nhau, nhưng phụ thân con không thể đem lại ” cho mẫu thân con cuộc sống mà bà ấy mong muốn. Ông ấy đã có thể thiếp. Ông ấy còn có tham vọng. Lúc đó, ông ấy vẫn còn Hồ Vĩ tướng quân, phụ trách bảo vệ Tiến hoàng Lê Mặc Nhiễm. Lúc đó, người thích mẫu thân con còn có sự huynh của bà ấy Nhiếp Trạm, chính là phu quân của ta bây giờ.”
Nhiếp phu nhân dừng lại một chút, vuốt tóc: “Lợi thế của Nhiếp Trạm là chưa thành thân. Tích cách của ông ấy và Tuyết nguyên soái trái ngược hoàn toàn, ông ấy dịu dàng, đối xử với tiểu thư rất tốt. Nhưng tiểu thư lại thích Tuyết nguyên soái hơn. Tiểu thư mặc kệ sự phản đối của Lão đường chủ, khăng khăng đi theo Tuyết nguyên soái”
Tử Vi thở dài, có lẽ tính cách của nàng thực sự giống mẫu thân, thẳng thắn.
“Mặc dù tiểu thư thông minh, nhưng tâm tư đơn thuần, không hề có ý hại người khác, tiểu thư lúc đó không hề biết Nhiếp Trạm đứng về phía Đại Hoàng tử Lê Mặc Sơ, đương nhiên, là ông ấy ngầm ủng hộ, không một ai biết ”
Nhiếp phu nhân nói đến đây, Tử Vi có thể hiểu được tình cảnh của mẫu thân lúc đó. Nhiếp Trạm và Tuyết Văn Hào cùng thích một người con gái, một bên là người của Huyền vương Lê Mặc Nhiễm, một bên là người của Bình vương Lê Mặc Sơ. Bây giờ Tử Vi thậm chỉ còn hoài nghi liệu họ có thật sự thích mẫu thân không, hay là họ biết phía sau mẫu thân có Thanh Y đường.
Nhiếp phu nhân nói: “Mẫu thân con chỉ đơn thuần thích Tuyết Văn Hào, bà ấy cho rằng, Tuyết Văn Hào cũng đơn thuần thích bà ấy. Bà ấy hiểu cái khó của Tuyết Văn Hào, nên không bắt ông nhất định phải cưới mình. Nhưng, Tuyết Văn Hào lại lợi dụng tiểu thư…”
“Ý người là, phụ thân con lợi dụng mẫu thân con, để đánh Nhiếp Trạm?”
Nhiếp phu nhân gật đầu: “Không, là tiến đánh Bình Vương. Lúc đó không ai biết Nhiếp Trạm theo phe Bình vương. Nhưng Bình vương đối xử với mẫu thân con rất tốt, mẫu thân con cứu ngài ấy một lần, ngài ấy đưa cho mẫu thân một tín vật, nếu muốn tìm ngài ấy, phát sáng tín vật lên là được. Có một lần, Thanh Y đường bị người khác đột kích, tổn thất nghiêm trọng, phụ thân con lén lút nói với thuộc hạ Bình vương đưa người đến hại Thanh Y đường, ông ấy cố ý để mẫu thân con nghe được. Bởi vì khoảng thời gian đó, rất lâu không gặp Bình vương
Mẫu thân con vội vàng đi tìm Bình vương, phụ thân con đi theo bà, Bình vương không phòng bị mẫu thân con, gặp mẫu thân con ở chỗ cách căn cứ bí mật của ngài một đoạn không xa, phụ thân con tìm được Bình vương, cũng tìm thấy chứng cứ Bình vương thông đồng với các bang phải giang hồ, tìm được cơ hội lật lại thế cờ cho Huyền vương, trong một đêm giết chết hơn ba trăm người Bình vương phủ!” ‘Trái tim của Tử Vi chùng xuống. Hóa ra tất cả những điều này lại có liên quan đến mẫu thân nàng.
Tử Vi có thể tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của mẫu thân. Mặc “ dù những chuyện này, bà là người bị gài bẫy, không có bà, bọn họ vẫn sẽ làm như vậy, nhưng bởi vì nguyên nhân là bà, vì thế bà cảm thấy tội lỗi cả đời.
“Vì vậy mẫu thân và phụ thân con tan vỡ?” Tử Vi hỏi.
“Nguyên nhân thật sự khiến hai người rạn nứt là phụ thân con bẩm bảo với Hoàng thượng, là mẫu thân con dẫn người tìm thấy Bình vương, khiến Thanh Y đường hoàn toàn đứng về phe Huyền vương.”