Chương 243
Lê Hiện vốn nghĩ đợi đến năm sau rồi bàn về chuyện hôn sự với Tử Vi, dẫu sao trong mắt mọi người, Hoàng hậu vừa qua đời, nhưng bây giờ hắn không thể đợi thêm nữa.
Thứ nhất, hàn sợ xảy ra biến cố, thứ hai hậu cung quả thực không thể không có chủ, còn bị người khác nhòm ngó, còn về những hư danh khác, hắn chưa bao giờ để tâm.
Bất cứ quyết định nào của Lê Hiên, Tử Vi đều đồng ý. Nhưng nàng đề nghị đơn giản hóa tất cả các nghi thức. Lê Hiện cũng đồng ý.
Thế là chẳng mấy chốc khắp cả nước biết tin Hoàng thượng sắp lấy công chúa Bắc Di trước kia làm Hoàng hậu.
Bây giờ Tử Vi ở cung Vong Ưu, nhìn những người thợ đang sửa lại một số nơi bị hư hại, đó là những nơi bị bọn thích khách xông vào cung đốt cháy.
Tử Vi phát hiện trên cây ở hậu viện sau cung Vong Ưu đã được làm thành phòng gỗ, đẹp vô cùng. Trước đây Tử Vi tình cờ nói với Lê Hiền, nàng rất muốn có một ngôi nhà trên cây, không ngờ Lê Hiền đã thật sự cho người đi làm.
Nàng thấy những người đang lắp đặt ngôi nhà trên cây rất nhanh nhẹn, trèo lên xuống thoăn thoắt như trên mặt đất bằng phẳng.
Hàn đột nhiên nhìn thấy Tử Vi đang đứng ở đó nhìn mình, sợ hết hồn “Công chúa.” Hãn gọi một tiếng. “Ừm, người biết ra?” Tử Vi hỏi. “Tất nhiên, ở đây mọi người đều biết công chúa” “Người tên là gì?” Tử Vi hỏi “Nhị Ngưu.” “Ồ, Nhị Ngưu người rất giỏi, leo trèo cây như đang ở trên giường nhà mình ấy”
Hằn sững sờ giây lát rồi cười toe toét: “Quen rồi.”
Trong cung Vong Ưu có mấy chục người làm, mọi người đều vùi đầu vào làm việc, công việc cũng sắp hoàn thành rồi.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh mang ít điểm tâm đến để mọi người ăn. Bọn họ lấy điểm tâm ăn trong im lặng, không ai nói chuyện.
Tử Vi nghĩ có lẽ vì mình ở đây nên mọi người cảm thấy căng thẳng, bèn dẫn theo Tiểu Tỉnh ra ngoài.
Nàng đứng ở ngoài tường, nghe thấy bên trong vẫn yên tĩnh như cũ, mọi người đều im lặng làm việc, một tiếng động cũng không có
Những công nhân mà Tử Vi biết trước đây, bất luận là thợ mộc, thợ nề, thợ xây, hay thợ sửa sân viện đều luôn miệng nói không ngừng, bàn hết chuyện này đến chuyện khác, nào nhà kể về vợ của nhà này, nào là đại tiểu thư của nhà khác, con trai nhà ai lấy vợ được bao nhiêu hội môn, đủ thứ chuyện ngập tràn hương vị cuộc sống.
Lúc trước ở núi Mặc, nàng rất thích nghe bọn họ nói chuyện, rất thú vị.
Những người này rất kì lạ. Xem ra bất cứ ai vào cung cũng đều thay đổi.
Những ngày này, Tử Vi cùng Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyền Tử chuẩn bị xuất cung đến Tử Y Các. Tử Vi đã lâu không gặp Lập Hạ, ngoài ra nàng còn muốn nhờ biểu ca Trần Siêu giúp nàng điều tra chuyện của Lưu Xung. Bây giờ Nhiếp Lăng Hàn đã ra tiền tuyến, nàng không muốn hắn phân tâm, chỗ Hoàng thượng nàng cũng không muốn hỏi.
Tiểu Thuyên Tử nói: “Tử Vi công chúa, chuyện người xuất cung tốt nhất nên xin chỉ thị của Hoàng thượng”
Tử Vi nói: “Ngươi cứ chuyện bé xé ra to, bây giờ đến chuyện của ta người cũng muốn quản. Hoàng thượng đã nói rồi, ta có thể tự do ra vào cung.
Tiểu Thuyên Tử nói: “Kể từ lần trước công chúa xảy ra chuyện, Hoàng thượng nói nếu công chúa xuất cung thì phải bảo với Hoàng thượng.
Lê Hiện đúng là đã nói qua, hơn nữa gần đây Lê Hiến không cho nàng xuất cung. Vì vậy nàng hoàn toàn không dám nói với Lê Hiền. “Xin công chúa suy nghĩ kĩ, nếu công chúa muốn gặp ai, nô tài có thể mời bọn họ đến đây” Tiểu Thuyền Tử ngăn nàng lại.
Tử Vì cảm thấy tức cười, nàng lại bị Tiểu Thuyền Tử khống chế sự tự do của mình!
Tử Vi chỉ vào hằn ta: “Rốt cuộc ta là chủ hay người là chủ?”
Tiểu Thuyền Tử nói: “Tất nhiên công chúa là chủ!” “Vậy thì tránh ra.” “Không được. Bắt buộc phải nói với Hoàng thường mới được.
Đang lúc giằng co, Lê Hiến chậm rãi đi vào, theo sau là Cổ Phàm.
Hắn nhìn Tử Vi và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tử Vi lập tức nói: “Không có chuyện gì. Sao hôm nay Hoàng thượng đến sớm thế?”
Lê Hiện nói: “Nàng chuẩn bị một chút, trầm bảo bọn họ đưa nàng lên núi Mặc. “Núi Mặc? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngoại công thiếp làm sao?”
Lê Hiên nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng đưa tay ra ôm lấy nàng: “Đừng lo lắng, chỉ là ngoại công gửi thư đến nói nhớ nàng rồi, hình như sức khỏe ông không tốt lắm, nàng về thăm ông đi.” “Chàng không đi à?” “Mấy ngày nay trầm bận quá, nên không thể đi cùng nàng.” Hàn vén tóc Tử Vi ra sau gáy rồi nói: “Nàng về thăm ngoại công, trầm đã sai Lễ Bộ chọn ngày rồi, khi nàng quay về trầm sẽ lấy nàng luôn. Nhất định phải chú ý an toàn”
Cổ Phàm nói: “công chúa, mấy ngày nữa cung Vong Ưu xây xong rồi, Hoàng thượng nói xây xong sẽ chuyển đồ của công chúa qua đó, công chúa tốt nhất nên mang theo những đồ quan trọng bên mình tránh bọn a hoàn làm mất.”
Lê Hiện nói: “Ừm, đúng vậy. trầm đã bảo người thu xếp cung Vong Ưu ổn thỏa trước khi nàng trở về, nàng về là có thể trực tiếp chuyển đến Vong Ưu sống”
Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Tử Vi, hắn bước đến giơ tay ra gõ lên đầu nàng: “Đừng đứng ngây ra nữa, mau đi thu dọn đồ đạc đi. Tối nay sẽ đi. Lát nữa trầm cử Dương Thạc đến đón nàng.
Thấy hắn sải bước lớn rời đi, trong lòng Tử Vi cảm thấy rất bất an, tại sao buổi tối mới đi? Cho dù là về núi Mặc cũng không cần gấp như vậy, lẽ nào ngoại công xảy ra chuyện rồi?
Lê Hiên nhận được tin ngoại công Tử Vi bệnh nặng. Hơn nữa mấy ngày này trong triều có chút bất thường, Lê Hiện cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng hắn không tìm tra căn nguyên, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Hắn đã cho Cổ Phàm điều động đại quân hồi cung.
Hằn cũng muốn để Tử Vi đến núi Mặc ở một thời gian.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh thu dọn đồ đạc.
Tử Vi nhìn vào một đống đồ lớn mà họ sắp ra, cảm thấy tức cười: “Ta về núi Mặc chứ không phải chuyển nhà, các người sắp nhiều đồ ra thể làm gì?”
Tử Vi chỉ bảo Tiểu Tỉnh mang theo mang chiếc hộp nhỏ đó, bên trong để quả hồ lô mà Lê Hiên tặng cho nàng, vài bình thuốc nàng điều chế đặc biệt, Mặc Lệnh của Thanh Y Đường, còn có vài viên đá ngọc mà nàng thích. Tử Vi phát hiện bên trong còn có một chiếc còi màu xanh ngọc bích, nàng nhớ ra đó là món quà mà Tư Mã Huy của nước Bắc Chiêu tặng cho nàng.
Lúc trước khi hắn trúng độc, nàng cứu hắn một lần, còn giúp hãn tìm ra nguồn gốc chất độc, hắn liền tặng nàng một cái còi.
Tử Vi không tự chủ được sở con dao găm ở chân, nó cũng là Tư Mã Huy tặng nàng.
Chỉ là lúc đó, nàng là Tuyết Yên.
Tử Vị thở dài một tiếng. Mặc Lệnh này, nàng phải đem về núi Mặc trả lại cho ngoại công.
Nàng treo sáo ngần trước ngực, quần kiểm Thu Thủy quanh eo. Lại bảo Tiểu Tỉnh thu xếp ít đồ mang về cho ngoại công và cữu cữu.
Tiểu Tình nhìn vào hộp thuốc nổ. “Cái này có mang đi không?”
Tử Vi nói: “Khi đi mang theo một chút bên người để phòng thân, chúng ta phải đi xa.”
Hôm nay tâm tình của nàng có hơi cáu kỉnh, không biết đó là do bệnh tình của ngoại công hay là thần sắc của Lê Hiện nữa, hoặc là sự lo lắng khi đi đường vào ban đêm, tóm lại nàng cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Nàng một mình đi ra khỏi cung Thấu Phương, Tiểu Thuyền Tử đứng bên ngoài: “Công chúa người muốn đi đâu?”
Tử Vi trợn mắt nhìn hắn: “Cần ngươi quản!”
Tiểu Thuyền Tử cúi đầu lặng lẽ theo sau Tử Vi “Không cần người đi theo, nếu người vẫn không nghe lệnh như này, ta sẽ trả lại người cho Hoàng thượng”
Tiểu Thuyền Tử trả lời nghiêm túc: “Nô tài chấp hành mệnh lệnh của Hoàng thượng nên mới như này, nếu công chúa muốn trả nô tài cho Hoàng thượng, nô tài không có ý kiến ” “Ngươi!” Tử Vi cảm thấy như đang gảy đàn tại trâu.
Tử Vi quay người trở về, nàng sợ Hoàng thượng phải người đi tìm nàng.
Khi Tử Vi trở lại vừa hay nhìn thất Tiểu Tỉnh đang bảo tiểu cung nữ đem hũ dưa của nàng chuyển vào nhà kho nhỏ. “Những thứ này năm ngày sau đảo lại, đóng kín, chuyển vào bên trong, phơi tuyết xong đợi ba đến năm ngày là có thể được. Đừng quên đấy. Tiểu Tỉnh mặt mày nghiêm túc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!