Chương 23 Dao Lâm lấy ra một thanh kiếm trông giống như đai lưng màu xanh nước.
“Đây là kiếm Thu Thủy. Một thanh nhuyễn kiếm, thanh kiếm Thu Thủy nếu kết hợp với kiếm Thương Long, uy lực sẽ tăng lên gấp bội. Tương tự, kiếm Thanh Long cũng như vậy. Mặc dù con không giỏi võ công, nhưng thanh kiếm này có thể phòng thân rất tốt.” Tuyết Yên nhận lấy thanh kiếm, đầu kiếm còn khảm một viên bảo thạch màu lam.
“Sư phụ, kiếm Thương Long đó trông như thế nào?” “Hình dáng tương tự kiếm Thu Thủy, màu đen.” Tuyết Yên nhớ đến thanh nhuyễn kiếm màu đen mà Lê Hiên dùng.
“Chỉ có điều, hai người bắt buộc phải tâm linh tương thông mới có hiệu quả.” “Là kiếm đôi?” “Đúng vậy. Hãy nhớ, kiếm Thu Thủy chỉ là kiếm của con, chỉ con mới có thể dùng, đừng làm mất nó.” Sư phụ nhìn Tuyết Yên với ý vị sâu xa.
Sư phụ lại đưa cho nàng cầm một cái bình trắng: “Đây là Đại Hoàn Đan. Lần này đi Vân thành, không biết sẽ xảy ra chuyện xảy ra, con phải thận trọng. Con có bệnh tim, loại thuốc này chỉ có hai viên, nhưng nó là thuốc cứu mạng người. Nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng, không được sử dụng bừa bãi” “Sư phụ, Hộ Tâm Đan làm từ cỏ Tình Nhân cũng có thể trị được bệnh tim của con.” “Hộ Tâm Đan mỗi ngày bắt buộc phải uống. Đại Hoàn Đan là thuốc cải tử hoàn sinh. Nó được làm riêng cho con, tuyệt đối không được đưa cho người khác, nhớ kỹ chưa?” Dao Lâm biết rõ tính cách của Tuyết Yên.
“Quay về đi, hắn đợi sốt ruột lắm rồi.” Dao Lâm mỉm cười.
“Nhưng sư phụ, Yên Nhi muốn đi đun trà chăm sóc người.” Tuyết Yên không muốn lập tức rời đi.
“Đi đi, con bây giờ đã không còn là Yên Nhi của ta nữa.” Dao Lâm vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Sư phụ, người có ý gì vậy? Có phải sư phụ không cần Yên Nhi nữa?” Tuyết Yên nắm lấy vạt áo của Dao Lâm, nàng như một cái đuôi bám dính lấy sư phụ.
Lê Hiên thấy Dao Lâm liền đứng lên hành lễ. Dao.
Lâm cũng đáp lễ một cách trang trọng.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Yên thấy sư phụ như vậy.
Kiếp trước, khi nàng đưa Lê Kiệt đến, sư phụ thậm chí còn không gặp hắn.
“Cầu chỉ bất đạt, ngụ mị tư phục. An Vương, luận công luận tư, xin đừng đối xử tệ bạc với Yên Nhi.
Các ngươi xuống núi đi.” Trong một khoảnh khắc Lê Hiên cảm thấy hắn đã từng quen biết Dao Lâm.
Tuyết Yên rưng tưng nước mắt quỳ gối tạm biệt sư phụ.
Tuyết Yên ở lại núi Mặc ba ngày. Bởi vì có Lê Hiên ở đây nên cũng không thể trì hoãn quá lâu.
Ngày trở về Vân thành, đúng dịp Vân thành tuyết rơi lớn.
Bước vào cửa An Vương phủ, An vương phi Quan Duyệt mặc áo choàng đỏ, đứng duyên dáng lễ nghĩa đến nghênh đón người đàn ông đang đứng bên cạnh nàng, tâm trạng của Tuyết Yên bắt đầu ảm đạm.
Hắn cũng là người đàn ông của nàng ấy.
“Vương gia vất vả rồi” Quan Duyệt hành lễ.
Lê Hiên tiến lên phía trước, đỡ nàng ấy: “Trời lạnh như vậy, sao lại ra ngoài nữa rồi.” Giọng điệu trách móc đầy chiều chuộng của Lê Hiên.
“Thần thiếp muốn gặp vương gia sớm hơn một chút.” Quan Duyệt đỏ mặt.
“Thần thiếp cũng chúc mừng Vương gia.” Quan Duyệt ngẩng đầu lên, đột nhiên cao giọng nói.
“Sao phải chúc mừng?” “Vương Gia, Tuệ phu nhân có hỉ rồi!” Quan Duyệt mỉm cười.
“Có hỉ?”Vẻ mặt Lê Hiên có chút ngơ ngác, sau đó mỉm cười: “Tốt, tốt, nên chúc mừng.” Hản quay đầu nhìn Tuyết Yên một cái: “Nàng về phòng trước đi, ta đi thăm Tuệ Nhi.” Tuyết Yên hành lễ, cùng hai a hoàn về Thẩm Hương Uyển.
Lưu Tuệ có hỉ rồi.
Ở đây, chỉ có Vương phi và Tuệ phu nhân không cần uống canh tránh thai. Tuyết Yên nhớ đến lời của Linh Lung.
Tại sao ta vẫn còn hi vọng vào tấm chân tình của hắn? Nàng luôn cảm thấy, quay lại đây, Lê Hiên liền biến thành con người khác.
Tuyết Yên đem chia Sơn Trân mà nàng mang từ núi Mặc về cho mỗi viện một ít. Nàng cũng tặng Sơn Trân hảo hạng cho Châu thúc ở trong viện, ông ấy cảm động đến rơi nước mắt.
Vân Hương và Tập Hương cũng nhận được Không ít đồ ăn, gặp lại bọn họ, Tuyết Yên cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Tập Hương, tặng ngươi thuốc trị nứt da, loại thuốc này hiệu quả rất tốt, chỉ cần thoa lên mười mấy lần là đã khỏi rồi.” Đây là thuốc Tuyết Yên đặc biệt mang về cho Tập Hương.
Tập Hương vốn là a hoàn thô lỗ, trên tay có rất nhiều vết nứt nẻ.
“Yên phu nhân, Tập Hương lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai tốt với muội như cô“A hoàn này vừa nói đã bật khóc.
“Đừng xúc động như vậy, sau này chúng ta là tỉ muội.” Tuyết Yên thấy chỉ vì chút chuyện nhỏ mà Tập Hương có thể khóc thành bộ dạng này.
Từ núi Mặc trở về, Tuyết Yên cũng mang về một ít đồ cho Tuyết Văn Hào, Tuyết Yên muốn Lê Hiên phái người đến tặng cho Tuyết Văn Hào.
Vừa về, Lê Hiên đã bận tối mắt tối mũi. Mấy ngày liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
Rời núi Mặc về đây đã ba ngày mà Tuyết Yên vẫn chưa gặp được Lê Hiên. Tuyết Yên sai Vân Hương đi mời Lê Hiên, Vân Hương về báo: “Yên phu nhân, Điền Minh nói, Vương gia mấy ngày này rất bận, ai cũng không gặp. Người cũng không đồng ý chuyện cử người tặng đồ đến phủ Nguyên soái.” “Tại sao?” Tuyết Yên cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù Lê Hiên và cha nàng không hợp, nhưng về mặt lễ tiết, trước giờ chưa từng thất lễ.
“Nô tỳ cũng không biết tại sao.” Nghĩ đến tất cả mọi chuyện trên núi Mặc, Tuyết ‘Yên cảm thấy như một giấc mộng.
Hôm sau, Điền Minh đến, hắn nhìn Tuyết Yên, bộ dạng úp úp mở mở.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao Vương gia mãi không chịu gặp ta?” Tuyết Yên biết nhất định xảy ra chuyện gì rồi.
“Yên phu nhân, Vương gia phân phó, khoảng thời gian này, Yên phu nhân an tâm ở Thẩm Hương Uyển tịnh dưỡng, không được bước ra khỏi cửa Thẩm Hương Uyển, nếu có chuyện gì chỉ cần nói với Điền Minh và Cố Phàm là được.” “Tại sao? Tại sao Vương gia lại cấm túc ta?” Điền Minh đã đi rồi.
Hào môn thâm sâu như biển, dù có thế nào cũng không thể nhìn thấu.
Lại một ngày nữa trôi qua, Tuyết Yên cảm thấy buồn chán, nhìn thấy cây hồng trong vườn có vài quả hồng vẫn chưa được hái, nay đã đóng băng lại, trên vỏ phủ một lớp tuyết.
“Những quả hồng đóng băng này, đã đầm sương, bị bao lại trong tuyết, rất ngọt, Lập Hạ lấy cho ta cái thang, ta phải ngát chúng xuống.” Lập Hạ mang thang đến, đặt lên tường, Tuyết Yên cởi áo choàng, cọ cọ vài cái rồi leo lên thang.
Tay nàng vươn ra đủ với tới những quả hồng đóng băng kia.
Ở phía xa, có vài người mặc Hoa phục đang ngắm tuyết. Tuyết Yên vừa nhìn đã nhận ra, người đàn ông hoa mĩ mặc áo huyền đen trong đó là Lê Hiên. Hắn ta đang mỉm cười, ôm Lưu Tuệ trong lòng thì thầm gì đó.
Đứng sau hắn vẫn là Điền Minh, Cố Phàm và Dương Thạc.
Hóa ra hắn không sao, hắn không bận đến mức đó.
Dường như có linh cảm nào đó mách.bảo, hắn quay đầu nhìn về phía này.
Đáy mắt Tuyết Yên gợn sóng, vội vàng quay người lại, trượt chân, ngã từ trên thang xuống…
Bọn a hoàn sợ chết khiếp.
“Không sao, tay ta gãy rồi, mau dìu ta về phòng.” Trâm trên đầu rơi xuống, tóc nàng xổ ra rối tung rối mù, bộ dạng này của nàng, nhếch nhác vô cùng.
Tuyết Yên vừa nằm xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, bước chân trầm ổm, nàng nhận ra, là hắn.
Tuyết Yên bật khóc, nghiêng đầu vào bên trong, dùng chăn trùm kín đầu.
Tiếng hành lễ của chúng nô tỳ.
“Đem thuốc đến cho chủ tử của các ngươi.” Giọng nói của hắn lạnh ngắt.
“Đã dâng lên rồi, tay của Yên phu nhân bị gấy rồi.” “Là nàng ấy tự làm tự chịu.” Trái tim của Tuyết Yên thắt lại, nàng ngậm chặt miệng, nàng sợ nàng sẽ khóc ra tiếng: “Tất cả các ngươi đều đáng bị xử phạt! Sao lại để chủ tử của mình gặp nguy hiểm.” Giọng nói của Lê Hiên lạnh lùng.
“Đều do ta tự mình trèo lên, phạt bọn họ làm gì?” Tuyết Yên ngồi dậy.
“Tất cả lui xuống đi…” Giọng nói của Lê Hiên cộc cần và không còn kiên nhẫn.
Bọn nô tỳ vội vàng rời đi.
“Nói nàng tự làm tự chịu đúng là không oan chút nào, leo cao như vậy, không phải là muốn ngã xuống cho ta nhìn thấy sao?” Lại là giọng nói đùa cợt ấy.