Chương 175 Kim bài miễn tử
Ngày đó Tư Mã Huy ra khỏi trong cung, hắn không
lập tức theo đội ngũ chạy về nước Nam Chiêu.
Hắn đã biết Tuyết Yên bị áp giải vào đại lao, hơn nữa
mười ngày sau sẽ bị xử cực hình. Hắn không rõ
nguyên nhân lắm, nhưng cũng có thể đoán được đại
khái. Hắn cũng là đế vương.
Có vẻ vị Hoàng hậu này sống rất khổ cực trong cung.
Cũng đúng, kiểu nữ tử có tính tình như vậy làm sao.
sống trong cung được.
Về phần Tuyết Yên có giống như bên ngoài đồn
không thì hắn không biết, cũng không muốn biết.
Hản chỉ không muốn để nàng chết, cho dù là nguyên nhân gì.
Hắn sai một tên thị vệ đóng giả thành mình, mang
theo đội ngũ rời khỏi Vân thành theo thời gian quy
định. Hắn và thị vệ Hạ Siêu thân cận của mình cùng
mặc trang phục dân thường, chọn lựa một số binh
lính cường tráng thay đổi thường phục, ẩn trốn trong
Vân thành.
Hắn phát tin tức cho Nhiếp Lăng Hàn. Nếu như
Nhiếp Lăng Hàn thuận lợi nhận được tin tức thì đoán
chừng cũng phải hai ngày, chạy tới Vân thành nhanh
nhất cũng phải ba ngày.
Đêm trước khi đến Đại Hưng đàm phán hắn đã hỏi
Nhiếp Lăng Hàn có chuyện gì cần hán hỗ trợ hay.
không, Nhiếp Lăng Hàn chỉ nói muốn hắn hỏi thăm
sức khỏe Hoàng hậu nương nương.
Từ nhỏ Nhiếp Lăng Hàn đã là người nội tâm, ánh mắt
khi hắn nói lời ấy, Tư Mã Huy lập tức hiếu hắn thích
nữ nhân kia. Không ngờ hắn lại thích Hoàng hậu
nước Đại Hưng.
Khi đó hắn đã bắt đầu hiếu kỳ, nữ tử như thế nào lại
khiến cho Nhiếp Lăng Hàn rung động thế.
Trên yến tiệc không hề có mặt Hoàng hậu nương
nương, hắn thấy rất kỳ lạ. Về sau hắn kiên trì muốn
gặp Hoàng hậu, hoàng đế sai nội thị đi mời Hoàng
hậu, giây phút nàng xuất hiện, xung quanh liền im
lặng, mọi người đều kinh ngạc giống như hắn.
ế là, hắn đem lòng sinh nghi. Hoàng hậu không hề
ội tụ muôn vàn sủng ái giống như truyền thuyết bên
ngoài nói.
Sau đó, Hoàng thượng vội vàng rời tiệc, ánh mắt điên
cưồng kia khiến hắn kết luận, việc này chắc chắn có
liên quan đến Hoàng hậu.
Có điều hắn không ngờ, Lê Hiên lại cho nàng hình
phạt khoét tim. Loại hình phạt này quá mức tàn nhẫn
đối với một nữ tử.
Lê Hiên hận nàng đến mức nào chứ.
Nữ nhân Nhiếp Lăng Hàn thích làm sao có thể bị
khoét tim được.
Khi đó Tư Mã Huy liền quyết định, nếu như Nhiếp.
Lăng Hàn không nhận được tin tức hắn phát, hoặc là
không thể trở về đúng hạn, hắn sẽ tự nghĩ cách cứu nàng.
Trong đại lao Giáp Tự Hào.
Còn hai ngày nữa chính là thời gian hành hình của Tuyết Yên.
Tiếng ca của nàng không ngừng vang lên trong lao,
dường như không thèm để ý.
Trong lao lạnh thấu xương, Tuyết Yên đắp chăn lên
người ngồi ở đó, tay chân vấn rét lạnh.
Nàng nhớ tới kiếp trước, và cả kiếp này.
Kết cục như nhau lại khác nhau. Ở kiếp trước, ông
ngoại, cậu nàng đều chết, Thanh Y đường quy thuận
triều đình. Lập Hạ và Tiếu Xuân cũng chết.
Kiếp này, nàng không bảo vệ được Tiếu Xuân, người
thân của nàng đều còn sống, nàng còn quen biết
Nhiếp Lăng Hàn, Điền Minh, Hàn Chi Đào, Bạch đại
ca, Vu Dung, Trân Châu, thậm chí là Duệ vương.
Nhưng Điền Minh chết rồi. Nam tử như mặt trời sưởi ấm nàng.
Đêm đã khuya, Tuyết Yên không hề buôn ngủ. Nước
nóng hổi mà lính canh ngục đưa tới khiến chân nàng
dễ chịu hơn một chút, ngón chân út đã biến thành
màu tím đen, sau cơn ấm áp thì bứt rứt ngứa ngáy.
Nàng rất muốn xin bọn họ vài miếng gừng, gừng có
thể trị nứt da, ngẫm lại đành thôi, lúc này tất nhiên sẽ
có rất nhiều người đang để mắt đến nàng.
Người sắp chết không muốn gây phiền toái cho bất
kỳ ai nữa.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Lúc này ai lại tới vậy?
“Nương nương.” Là tiếng Dương Thụ.
“Dương công công, trước mắt ta là tội nhân, không
phải nương nương.” Tuyết Yên cười chỉnh lời hắn.
“Trong lòng nô tài, nương nương vĩnh viễn là nương
nương.” Dương Thụ quỳ trên mặt đất.
“Mau dậy đi, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?”
Tuyết Yên hỏi.
“Đây là thứ lính canh ngục lấy đi từ trên người nương
nương khi nương nương vào đây, Hoàng thượng sai
nô tài đưa tới cho nương nương.” Dương Thụ chậm rãi nói.
Tuyết Yên trâm ngâm: “Chàng sai ngươi đưa tới sao?”
“Vâng.” Dương Thụ trả lời.
Tuyết Yên chậm rãi đi ra khỏi màn, áo ngục màu
xanh rộng thùng thình trên người bao lấy nàng, mặt
nàng trắng bệch. Tóc sau đầu được buộc bằng sa †anh.
Tuyết Yên nhìn thấy Cố Phàm đứng sau lưng Dương
Thụ. Hắn hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Tuyết Yên.
Dương Thụ thấy nàng đi ra, mũi chợt cay cay, nước
mắt trào ra mãnh liệt.
Nàng nhìn đồ vật để trên sa tanh màu vàng mà
Dương Thụ đặt dưới đất: Một cái hồ lô nhỏ tinh xảo
bằng gỗ đào, một tấm kim bài miễn tử. Ngày đó
những thứ này đều bị lính canh ngục lục soát lấy đi.
Ngày đó Tử Vi lệnh và Hộ Tâm đan trên người nàng
không hề bị lục soát đi, không biết là những lính canh
ngục đó không chú ý hay là có người dặn để lại cho nàng.
Tuyết Yên cầm lấy hồ lô nhỏ được nàng vuốt ve vô số
lần kia, nó lóe lên ánh sáng ấm áp, Tuyết Yên nắm nó
trong lòng bàn tay sờ sờ rồi buông xuống.
“Không cần, những thứ này vốn không phải là đồ vật
của ta. Dương công công cầm về đi.”
Hồ lô nhỏ là Lê Hiên cho nàng, kim bài miễn tử cũng
là hắn ban cho nàng.
Khi đó nàng đã tiên đoán, có lẽ nàng sẽ chết trong
tay hắn, hắn không tin, ban cho nàng kim bài miễn tử.
Cố Phàm giật mình nhìn nàng: “Nương nương, cả
vương triều chỉ có hai tấm kim bài miễn tử này! Nếu
như đến lúc đó nương nương cho mọi người nhìn thì
không nhất thiết phải chết…”
Tuyết Yên cười cười: “Cố Phàm, kim bài miễn tử chỉ
có thể cứu ta một lần. Lòng ta đã chết rồi, sống
không còn ý nghĩa gì, sẽ chỉ khiến hắn sống trong
phiền muộn, cần gì phải vậy.chứ,’
“Thế nhưng vì sao? Chẳng phải nương nương vẫn
luôn nói, còn sống mới có ý nghĩa sao?” Cố Phàm hỏi.
“Nếu như Điền Minh không chết, nếu như Nhan
Hương không trở về cung thì có lẽ còn có thể.” Tuyết
Yên lạnh nhạt nói.
“Các ngươi trở về đi.” Tuyết Yên nói xong, chậm rãi
vào trong màn.
Dương Thụ và Cố Phàm liếc nhau, Dương Thụ cầm
đồ vật, bước chân nặng nề.
Chẳng lẽ vị nương nương này thật sự không sợ chết
sao? Hoàng thượng đã nhượng bộ như thế, nàng còn
muốn như thế nào nữa?
Không biết nên trở về phục mệnh như thế nào,
Dương Thụ ủ rũ mặt mày nhìn Cố Phàm.
Sắc mặt Cố Phàm nặng nề.
Lần này Hoàng thượng hạ thánh chỉ. Hoàng thượng
là nam nhân cơ trí lạnh lùng nhất mà hắn quen biết,
người ấy đã nói là làm, nhẫn nại vô tình, thế nhưng
một người nam tử như thế lại không giết được Nhan Hương.
Như vậy hắn có thể giết Tuyết Yên sao?
Hình phạt khoét tim. Cố Phàm nghĩ tới thôi mà toàn
thân đã nổi một lớp da gà.
Nàng không muốn dùng cả kim bài miễn tử là thật
sự muốn chết đúng không. Sao nàng lại muốn chết
chứ? Quả là một nữ tử không biết sợ hãi.
Nàng là người duy nhất không sợ Hoàng thượng mà
hắn từng gặp. Cũng là một nữ nhân duy nhất khiến
Hoàng thượng thành nam nhân bình thường.
Dương Thụ và Cố Phàm cùng nhau trở về Cổ Hoa hiên.
Hoàng thượng đang phê sổ sách. Nhìn thấy bọn họ
đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Thụ.
Dương Thụ run rẩy đặt đồ vật trong tay lên bàn.
Lê Hiên liếc mắt nhìn.
“Nương nương nói, không cần…”
Lê Hiên ném bút trong tay, mực đen vấy lên thảm
màu vàng tạo thành nức tranh thủy mặc.
Hắn đứng lên, sải bước đi ra từ sau bàn, lại dừng lại:
“Nàng ấy đã muốn chết như vậy thì thành toàn cho.
nàng ấy!”
Ngày hôm sau, khí lạnh tới. Thời tlết vô cùng lạnh.
Sáng sớm A Tường mang đến một tấm thảm lông
cừu sạch se từ chỗ-ở, hắn muốn đưa qua cho nữ.
nhân kia, lại bị Bàn Tử ngăn lại.
Bàn Tử là người cầm đầu của bọn họ.
“Mẹ nó, ngươi muốn hại chết chúng ta à, ngươi
không biết nàng ta là ai sao? Nàng ta là trọng phạm!
Là người ngày mai sẽ phải chết, ngày cuối cùng
đừng để xảy ra chuyện gì.” Bàn Tử mắng A Tường.
A Tường đỏ mặt, rốt cuộc vẫn từ bỏ.
Tuyết Yên nghe thấy phía bên ngoài vang lên tiếng
bước chân, là ai vậy chứ?
Áo choàng màu mận chín thêu hoa cúc màu hồng,
mũ lông hồ ly trắng như tuyết, mặt như ngọc, xinh
đẹp kiêu ngạo, là Nhan Hương, một tên nội thị đen
gầy đi theo phía sau.
“Tuyết Yên, nếu như ngươi sớm rời khỏi Lê Hiên một
chút thì đâu có ngày hôm nay?” Giọng nói Nhan
Hương tiếc hận.
Tuyết Yên tựa vào đầu giường: “Bớt nói nhảm đi, hôm
nay ngươi tới còn có chuyện gì không yên lòng?”
“Ta ghé thăm ngươi một chút, ngày mai ngươi lên
đường, ta sẽ không tiễn. Còn nữa, ngươi quỷ kế đa
đoan, người ấy bảo ta qua đây đưa cho ngươi một
thứ, tránh để ngươi giở trò gian trá. Tiểu Khoa, đeo
lên cho nàng ta.”
Lúc này tùy tùng cầm một bộ xích chân đi vào.
Tuyết Yên kinh ngạc: “Người bảo ngươi làm vậy sao?”
“Đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên
ngươi chạy trốn khỏi cung, cẩn thận một chút vẫn tốt
hơn. Khi đeo sẽ hơi đau một chút, có điều cũng chỉ
có một ngày, nhịn một chút sẽ qua thôi.” Nhan
Hương lạnh nhạt nói.
Tuyết Yên ngồi thẳng người, cơ thể vẫn ở trong màn,
chân duỗi ra ngoài.
Xích chân rất nặng, trên dây xích có móc câu.
Nội thị tên Tiểu Khoa nhỏ giọng nói một câu: “Đắc tội:
Hắn quỳ một chân trên đất, đeo xích chân lên mắt cá
chân nàng, móc câu đâm xuyên qua mắt cá chân
nàng, chảy ra một dòng máu.
Tuyết Yên cắn chặt hàm răng, trán đổ mồ hôi.
Cũng tốt, như thế nàng đi không cần lo lắng nữa.
“Tuyết Yên, ngươi luôn cảm thấy ngươi yêu vô tư,
ngươi có biết, yêu thật ra cũng chính là ích kỷ. Hai
người lúc đầu không biết nhau, dựa vào tình yêu mới
ở bên nhau. Ta yêu hắn, nhất định phải có hồi báo
mới được. Sự thật chứng minh, ta đã thẳng. Người
hãn yêu vẫn là ta.’ Nhan Hương nói.
Tuyết Yên cười lạnh: “Ta ngươi vĩnh viễn không giống.
nhau. Tuyết Yên làm việc chỉ cầu an tâm. Có một
điều ngươi đừng quên, tất cả mọi người không phải kẻ ngu.”
Nàng nói xong liền nằm trên giường, không nói thêm gì nữa.
Cơn đau nhức ở mắt cá chân khiến nàng run rẩy.
Nhan Hương đi.
Lính canh ngục ngồi ở trong phòng bên ngoài.
Hôm nay nàng rất im lặng, không hề ca hát. Nếu như
không có tiếng ho khan của nàng, mọi người đều
cảm thấy có phải nàng đã chết hay không.
Màn vẫn luôn rủ xuống ở đó, không ai biết bên trong
còn có cái gì.
Lúc hoàng hồn, trời đổ tuyết.
Tuyết Yên ngồi trong màn, ghé vào chăn mền.
Bên ngoài vang lên tiếng ma sát sột soạt, còn có tiếng khóc.
“Ai ở đó?” Tuyết Yên hỏi.
“Nương nương, là ta.” Trân Châu lên tiếng.
“Sao ngươi lại tới?” Tuyết Yên hỏi, nàng khó khăn đặt
chân xuống giường, chậm rãi đi tới.
“Nương nương, ta không tin người sẽ tư thông với
nước địch, rốt cuộc là chuyện gì?” Trân Châu khóc.
duỗi tay nắm chặt tay Tuyết Yên.
“Lúc này ngươi tới làm gì?” Tuyết Yên cười nắm chặt
†ay nàng ấy.
Trân Châu béo hơn chút, sắc mặt cũng phơn phớt hồng.
“Nương nương, ta có thể giúp người chuyện gì?
Người muốn chạy trốn không? Ta có thể giúp đỡ.”
“Chạy trốn?” Tuyết Yên nhìn chính mình.
“Không, không muốn chạy trốn. Lúc đầu ta chạy trốn
là vì người đó, bây giờ không cần làm bất cứ chuyện
gì vì hắn nữa. Ta chết rồi, nói không chừng còn thành
toàn cho hắn.”
“Thế nhưng cứ chết đi như vậy sao? Còn là hình phạt
khoét tim. Rõ ràng người và Hoàng thượng rất ân ái,
vì sao lại thành ra như hôm nay?” Trân Châu không cam tâm.
“Kiếp này ta đã kiếm lời rồi. Nếm trải được tình yêu,
gặp được các ngươi, bảo vệ người ta muốn bảo.
Ra đi như thế cũng-không tiếc nuối” Tuyết Yên nói:
“Thế nhưng nương nương đã mang thai, đứa bé
trong bụng phải làm sao đây?”
Nói đến đứa bé, Tuyết Yên ảm đạm: “Ngươi thế nào,
Duệ vương giúp ngươi vào à?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy. Người ấy nói, nếu như nương nương cần
người ấy giúp nương nương ra ngoài, người ấy sẵn
sàng mạo hiểm.” Trân Châu nói.
“Ngươi cầu xin hắn đúng không?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, ta cầu xin người ấy, người ấy cũng nói
Hoàng thượng không công bằng với người, Nhan
Hương như thế, hắn vẫn có thể thả nàng ta, còn
người lại phải chịu cực hình này.”
Tuyết Yên cười: “Duệ vương tốt với ngươi hơn trước.
Trân Châu, cố mà trân trọng đi, vì sao ngươi vẫn
chưa có con?” Nàng nói rồi kéo cổ tay nàng ấy lên
xem thử mạch đập.
Nàng ngạc nhiên nhìn nàng ấy: “Ngươi mang thai à?”
“Vâng ạ.” Trân Châu nói.’Cũng không ngờ tới.”
“Tốt rồi, ngươi có con, Nhan Hương lại một lòng với
Hoàng thượng, có lẽ Duệ vương hết hy vọng rồi.”
Tuyết Yên nói.
“Ừm, người ấy đối xử với Nhan Hương không giống.
trước kia, gần đây người ấy luôn nói Nhan Hương
thay đổi rồi. Người ấy rất muốn giúp nương nương,
nếu như nương nương muốn chạy trốn, người ấy sẽ
nghĩ cách.” Trân Châu nói.
“Không cần, ngày mai sẽ hành hình, không cần liên
lụy đến mọi người, có thể bảo vệ a hoàn và nội thị
trong Vong Ưu cung không bị liên lụy là đủ rồi. Các.
ngươi sống tốt nhé.” Tuyết Yên rất cảm kích Trân Châu.
“Ngươi trở về đi, lần trước ngươi sẩy thai, vốn không.
dễ thụ thai được nữa, bây giờ lại mang thai, nhất định
phải trân trọng. Đây là ngục giam, âm khí quá nặng,
ngươi đi đi, dáng vẻ ta bây giờ như vầy, ta cũng
không muốn gặp lại các ngươi.” Tuyết Yên đuổi Trân Châu đi.
Trân Châu nén nước mát rời đi.
Trong ngục giam lại yên tĩnh lại.
Rất nhiều chuyện, người bên cạnh thường khẩn
trương hơn bản thân. Tuyết Yên yên lặng nằm ở đó,
nàng ăn một viên Hộ Tâm đan, Tử Vi lệnh dán chặt
vào tim nàng, sự ấm áp khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn.
Buổi tối Tuyết.Yên ăn rất ít,
A Tường đã tan ca, nhưng lại không rời đi. Trực ca
đêm hôm nay là Bàn Tử và hai người khác, hai huynh
muội Liên Phương và Liên Thành.
Vừa rồi thỉnh thoảng hắn nghe thấy Bàn Tử và hai
người kia lén lút nói chuyện, trên mặt cười mập mờ:
bẩn thỉu.
“Đáng ra là bọn ta trực, tại sao A Tường vẫn chưa
đi?” Bàn Tử hỏi A Tường.
“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi vừa nói ai?” A.
Tường hỏi thẳng.
“Sao thế, ngươi cũng muốn tham gia à?” Bàn Tử hỏi.
“Làm gì vậy?” A Tường hỏi.
“Nữ nhân kia là nữ nhân của Hoàng thượng, ngày.
mai nàng ta sẽ chết, ngươi có muốn nếm thử tư vị
hay không?” Bàn Tử hạ thấp giọng, mắt mũi híp lại,
tay không nhịn được nắm vuốt, như đang nắm chặt
bảo bối nào đó.