Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

ĐỌC NHANH HƠN TẠI ĐÂY

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện:  cập nhập nhanh tại đây

Chương 342: Tôi muốn hắn sống không bằng chết
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh đều là máy móc các loại, Giang Hiểu Nhi nằm ở trên giường, nếu không có ống thở, anh chỉ nghĩ rằng cô đang ngủ như giấc ngủ ngàn năm trong truyện cổ tích. cô công chúa ngủ trong rừng một cách êm ả và tuyệt trần!
Đứng ở đầu giường, Phùng Dịch Phong choáng váng, hoàn toàn mơ màng.
Mới cười nói cùng anh, chê anh dài dòng, giờ lại nằm đây. Ông trời đang trừng phạt anh sao?
Tiểu Lê của anh!
Nước mắt lưng tròng, Phùng Dịch Phong cảm giác lồng ngực như bị đè nén.
Lúc này, một y tá tiến đến kiểm tra ống truyền, không ngừng ghi chép vào sổ tay, Phùng Dịch Phong cố nén nước mắt.
Khi y tá đi khỏi, anh ngồi xuống bên giường.
Nắm tay Giang Hiểu Nhi, cả đêm Phùng Dịch Phong nói không ngừng, nói về cuộc gặp gỡ của hai người, quá khứ của hai người, tương lai của hai người. Phùng Dịch Phong bắt đầu có chút mất kiểm soát, vô thức siết chặt tay cô:
“Tiểu Lê, đừng bỏ anh, được không? Nhất định em sẽ tỉnh lại phải không?”
“Tiểu Lê ——”
“Không có em anh sống sao đây? Phải làm gì đây?”
Nắm tay rồi đến sờ trán, Phùng Dịch Phong bật khóc: Người quan trọng nhất trong đời anh lại mất đi sao?
“Em thật sự nỡ sao? Cam lòng bỏ anh và cả mẹ em sao? Tiểu Lê, anh sẽ lấy lại nhà, đuổi mẹ đi đấy, anh——”
Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được khóc một tiếng, không để ý mắt Giang Hiểu Nhi trên giường dường như chuyển động.
Một cử động nhẹ ở tay truyền đến, Phùng Dịch Phong cảm giác như bị gõ vào đầu, sửng sốt, như chưa hoàn hồn sau giấc mộng, anh cứng ngắc nhìn về phía đầu giường.
Khó khăn mở ra mi mắt nặng nề, Giang Hiểu Nhi mờ mịt, nhưng vẫn biết người trước mặt:
“Chồng à? Anh … anh thế nào rồi!”
Giọng nói yếu ớt của Giang Hiểu Nhi vang lên, nói xong cô từ từ nhắm mắt lại, nhưng Phùng Dịch Phong đột nhiên đứng dậy, nước mắt lưng tròng vì kinh ngạc:
“Bác sĩ! Bác sĩ, cô ấy tỉnh! Cô ấy tỉnh dậy–”
Đang ghi dữ liệu so sánh, nghe thấy tiếng hét của anh, y tá trực ca đột nhiên từ vách ngăn bên ngoài chạy vào, nhìn màn hình trên đầu, kêu lên phấn khích:
“Tỉnh rồi! Tôi đi gọi bác sĩ!”
Xoay người, y tá chạy ra ngoài, một lúc sau Thang Lệ Thịnh dẫn theo mấy chuyên gia đi vào, Phùng Dịch Phong lùi lại, kiểm tra xong Thang Lệ Thịnh cũng khá kinh ngạc.
Ra hiệu về phía cửa và đi ra ngoài, cởi bỏ khẩu trang và nói:
“Đã qua giai đoạn nguy hiểm! Có thể tỉnh lại đã là kỳ tích! Phong ca, đừng lo lắng, chỉ cần cô ấy tỉnh táo sẽ không sao! Cô ấy có sức chịu đựng hơn người bình thường. Khả năng phục hồi phải mạnh hơn, điều này có thể do cô ấy thích tập thể dục và sống lành mạnh! Còn lại là vết thương ngoài da! Chỉ giảm sốt một chút, nhưng cũng đã ổn, cần phải quan sát thêm! Y tá ở đây sẽ trông coi, tôi cũng sẽ theo dõi liên tục, anh không được vào vì không phải bác sĩ, dễ khiến khu vực bị nhiễm khuẩn! Không tốt cho người bệnh! Cô ấy vẫn sốt cao, trạng thái mơ hồ, cộng với tác dụng của thuốc ngủ, Không thể tỉnh lại ngay! Khi tỉnh lại phải nằm viện một thời gian, anh thu xếp đi! ”
Mắt đỏ hoe nhìn về phòng chăm sóc đặc biệt, anh biết bác sĩ nói đúng, dù lo lắng thế nào, vì an toàn của cô, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, anh gật đầu:
“Được! Tôi nghe anh!”
Có một số việc, anh phải giải quyết ngay.
Cô có thể tỉnh dậy đã là món quà lớn nhất trời ban cho anh, không có gì khiến Phùng Dịch Phong kích động hơn nữa.
Không đi vào nhưng Phùng Dịch Phong cũng không rời đi, thay vào đó anh ngồi xuống ghế gọi vài cuộc điện thoại, anh muốn bảo vệ cô, rời đi khiến anh lo lắng.
Lúc sau, Mạc Ngôn đến và mang theo đồ ăn sáng.
Người anh đã phờ phạc, Phùng Dịch Phong không dám chớp mắt mà ăn, mọi người ra vào đều nhìn anh chằm chằm.
Sau khi mở nắp chai nước khoáng đưa cho anh, Mạc Ngôn nói:
“Nhị Thiếu đã gửi video giám sát! Tôi cũng đã cử người điều tra, đã an bài xong!”
“Ừ!” Gật đầu, nghĩ một chút, Phùng Dịch Phong nói:
“Tối hôm qua, xảy ra chuyện gì? Có gọi cảnh sát không?”
“Cảnh sát đã đến hỏi thăm rồi! Có lẽ họ sẽ đến để lấy lời khai! Video giám sát tôi cũng đã lấy trước đó! Có chuẩn bị và nhắm vào anh! Đại khái có thể nhìn được người điều khiển! Đã cải trang, đội mũ, để tóc dài, ăn mặc không biết nam nữ, không nhìn rõ dung mạo! Hắn đã sớm nghiên cứu qua. Sau khi rời đi, lợi dụng điểm mù camera nên không rõ! Tôi sẽ tiếp tục theo dõi! ”
“Bên ngoài, không có gì để nói! Đồn cảnh sát không có áp lực, không cần truy cứu! Chuyện này, tôi muốn tự mình giải quyết! Từ đầu đến cuối, từ bữa tiệc tối hôm qua, tôi sẽ không bỏ qua bất kì thứ gì! Bất kể là ai, cũng phải khiến hắn sống không bằng chết! ”
Bốn chữ cuối gần như bị ép giữa kẽ răng, giọng điệu Phùng Dịch Phong nhàn nhạt, nhưng lộ ra tia thù địch, lóe lên tia lạnh lùng.
Đã lâu không thấy anh hung ác như vậy, Mạc Ngôn sửng sốt một chút, nhưng có người đã chạm vào giới hạn của anh.
***
Sau đó ba ngày liên tục, Phùng Dịch Phong ở trong bệnh viện không rời, Giang Hiểu Nhi thật sự không tỉnh lại, sáng sớm ngày thứ ba, cô được chuyển đến khu VIP bình thường.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô, Phùng Dịch Phong cũng có thể yên lòng
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, nhớ đến cách đây vài ngày đôi bàn tay ấy còn đẩy anh rồi khóc nức nở, Phùng Dịch Phong đau nhói lòng.
“Chồng –”
Một tiếng thì thào truyền đến, giây tiếp theo, Phùng Dịch Phong cảm thấy tay mình bị nắm nhẹ, ánh mắt tập trung nhìn cô, rơi thẳng vào đôi mắt trong veo.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!