Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 330: Một màn rung động
Trong nhận thức của cô Phùng Dịch Phong chính là tồn tại như một vị thần cao lãnh, quanh thần một luồng không khí cấm dục, cuồng công việc, đối chuyện nam nữ, nóng bỏng thế nào cũng đối với anh xa lạ..
Đặt cái này ở văn phòng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
Phương pháp cô sử dụng, hôm nay cũng suy nghĩ đến những vấn đề ướt át nhưng không dám. Trong lòng cô có khuất mắt… không dám liều.
Phùng Dịch Phong nếu vô tình là mất hết tính người!
Mười mấy năm, cha anh đủ kiểu lấy lòng, nhường nhịn, nhưng vẫn không nhận được chút thông cảm, cô cũng sợ mình một bước sai sai, cả bàn đều thua!
Người này làm việc, vừa chính vừa tà, thường xuyên, không lườn được! Cô nhớ đến Phong thúc từng bất lực nói:
Người này, nếu đã ác, không giảng đạo lý, tức giận, phá hủy tất cả!
Cô vẫn còn nhớ về nguyên nhân của sự cố đó.
Tại một bữa tiệc gia đình của Phong gia, con trai của bằng hữu cha hắn, đùa giỡn em gái của bạn hắn, kém chút đem người đi, huyên náo rất lớn, sự thật hai người vốn là có tình cũ, tất cả trưởng bối ở đó hòa giải, nhưng bởi vì nữ nhân kia nhất thời không kiềm chế được nỗi lòng, lại là người anh mời, Phùng Dịch Phong không nghe ai, tại chỗ đem người đánh, để người quỳ xin lỗi, nếu không liền giết hắn.
Lúc đó không ai tin, cha anh làm loạn rồi thả người đi.
Không biết anh tìm đâu ra một đám lưu manh, thường đến hỏi thăm người kia, tiền giải quyết không được, cảnh sát đến mấy lần cũng không có cách, không đến một tháng, anh chỉnh người kia đến khóc trời than đất, Công việc kinh doanh sa sút, cha anh cầu xin anh cũng vô ích. Cuối cùng tên kia phải quỳ xuống xin lỗi, mọi chuyện mới xem như xong.
Nhưng rắc rối này kéo dài gần ba tháng. Gia đình tuy không phá sản nhưng cũng rơi vào cảnh sa sút, không gượng dậy nổi trong một thời gian dài. Còn cha anh thì bị anh làm lơ suốt nửa năm!
Có một số việc không thể làm trái ý anh ấy! Anh không để ý cũng không sao, nếu thật sự quan tâm, ai cũng không thể cản!
Giờ khắc này, Doãn Dung Lâm Khiết là hối hận, quá hối hận, hối hận lúc trước không sớm một chút đem mình cho anh!
Như vậy sớm thành người của anh, thì tình hình bây giờ có hoàn toàn khác không? Chỉ trách, lúc ấy, anh không có mãnh liệt như vậy, cô cũng quá coi trọng sự trong trắng, lại có nhiều người truyền cho cô tư tưởng “đàn ông không ăn được thì trân trọng, có được rồi sẽ không trân trọng”, cô cũng nghĩ chỉ có dục vọng mới có thể duy trì quan hệ!”
Bây giờ cô cũng cảm thấy nhận thức này không hề sai trái, dù sao cô cũng đã từng trải qua.
Trong sáu năm qua, cô cũng trải qua những cảm xúc nồng nhiệt, từ một ngày mấy lần đến mấy tháng một lần, từ nam nhân chủ động, đến cô chủ động.
Giống như một cơn ác mộng, quá khứ xoẹt qua, Doãn Dung Lâm Khiết siết chặt nắm tay: Vì cái gì cô luôn khổ sở, không gặp được người thích hợp? Thả đi rùa vàng lại nhận được toàn cặn bã?
Ngoài cửa mơ hồ vang lên vài tiếng động, tâm đau xót.
Mở hộp ra, nàng lấy ra một cái, xé mở, ném vỏ vào thùng rác, sau đó,cầm phần trong nhét vào túi xách, nhìn thấy kem dưỡng da tay và kem dưỡng ẩm, một mặt lóe lên suy nghĩ–
***
Ngoài cửa, bị kích thích hết cái này đến cái khác, cảm xúc của Giang Hiểu Nhi mất khống chế, cũng không muốn cùng cô tại trong hành lang ầm ĩ lôi kéo, Phùng Dịch Phong lại không dám thả lỏng, tay ôm lấy người tay đặt sau gáy vuốt ve:
“Đừng làm rộn! Đừng làm rộn! Bình tĩnh một chút, tin tưởng anh, thực sự chẳng có chuyện gì!”
Dỗ dành nàng, Phùng Dịch Phong cũng rất bất lực, Doãn Dung Lâm Khiết toàn đem lại tai họa.
Nàng nói muốn tự tay giao tranh, vì cảm tạ hắn cung cấp số liệu cổ phiếu, cô đã làm một chút đồ ăn nhẹ để bày tỏ lòng biết ơn và hy vọng rằng anh có thể chấp nhận lời xin lỗi. Hắn mới để cho nàng đi lên, ai biết nàng trước khi đi, vào toilet làm vỡ vòi nước khiến hắn ước theo.
Chưa giải quyết ổn thỏa, cô ấy lại đến.
Thút thít, Giang Hiểu Nhi đã không còn lý trí, chỉ là muốn rời đi, nhưng Phùng Dịch Phong không buông tay, nàng bất lực, cả người đều hơi có vẻ vô hồn:
“Buông ra! Tôi muốn yên tĩnh một mình!”
Vốn đã khó chịu muốn chết, lại gặp phải cảnh này, đầu óc hỗn loạn, Giang Hiểu Nhi biết địa điểm không thích hợp, giờ khắc này, cô không cần an ủi, càng không muốn thấy mặt anh.
“Tiểu Lê —— ”
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Đào Bí Thư xách đồ đã mua chạy tới, bắt gặp hai người, sắc mặt đều biến, tiến thối lưỡng nan, nàng cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi:
“Tổng. . . Tổng giám đốc?”
Phùng Dịch Phong chỉ phân phó nàng đi một bộ nữ trang, nàng biết không phải Giang Hiểu Nhi, gặp lại hiện tại tình huống này, ncô cũng bị dọa sợ, không muốn làm rối loạn, dẫm phải ngòi nổ.
Sớm biết, không vội vã mà từ từ về.
“Thất thần cái gì? Còn không đem quần áo đưa vào đi, để cô ta thay nhanh lên!” Mở miệng, Phùng Dịch Phong vô cùng tức giận, đi mua lại lâu như vậy!
“Vâng!”
Nghiêng người lách qua hai người, thư ký từ từ chạy đi vào.
Bị thư ký ngắt lời, Giang Hiểu Nhi cũng cảm thấy hơi ngượng nên quay lưng bước vào trong. Chỉ chốc lát sau, hai người một trước một sau đi ra.
Doãn Dung Lâm Khiết muốn nói cái gì, Phùng Dịch Phong nhíu mày, xoay người nhìn về phía thư kí:
“Đưa Doãn tiểu thư ra ngoài! Thông báo người đến thay vòi nước”
“Vâng!”
Xoay người, thư ký nói: “Doãn tiểu thư, mời tới bên này!”
Đưa mắt nhìn hai người tiến thang máy, Phùng Dịch Phong mới đem Giang Hiểu Nhi kéo vào văn phòng, trước kéo cô đến toilet:
“Em xem một chút, không có lừa em —— ”
Vòi nước hư, phun nước bốn phía, Doãn Dung Lâm Khiết tắt không được, còn vô ý thức dùng tay che, cho nên, gương cũng dính nước, mặt đất còn lưu lại chút nước đọng, đúng là có chút lộn xộn, Phùng Dịch Phong lúc vào cũng bị phun tung toé, áo cũng ướt, cho nên, mới đem cà vạt tháo ra, đổi áo sơmi, Doãn Dung Lâm Khiết bởi vì toàn thân đều ướt, hắn đưa khăn tắm cho cô ấy, để cô đi gian phòng bên trong trước, sửa sang lại, để thư ký giúp cô mua quần áo!
“Dung Lâm Khiết toàn đưa đến tai họa! Lần trước triển lãm tranh —— ”
Phùng Dịch Phong giải thích, trong lòng còn âm thầm thấy may mắn: May mắn đã nói với nàng về triển lãm tranh, nếu không lúc này lại là lửa cháy đổ thêm dầu..
Bán tín bán nghi, Giang Hiểu Nhi cũng hơi hòa hoãn chút, chỉ là vẫn mím môi: Làm thế nào lại như vậy? Vòi nước hư từ lúc nào?
Dù sao, một màn này khiến cô vô cùng kích động và tức giận.

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện:  cập nhập nhanh tại đây

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!