Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 329: Quần áo không chỉnh tề?
Mím môi, Giang Hiểu Nhi đứng không nhúc nhích!
Mà Phùng Dịch Phong cũng đột nhiên ý thức được y phục của mình còn chưa chỉnh lý tốt, càng bối rối, còn chưa nghĩ làm như thế nào nói với nàng, lại nghe Giang Hiểu Nhi nói:
“Ta muốn vào xem một chút!”
Từng chữ bị bóp chặt giữa kẽ răng, dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng đó hoàn toàn không phải là giọng điệu thương lượng, mà là yêu cầu!
Giang Hiểu Nhi khẽ động, Phùng Dịch Phong đã nhanh chóng ôm lấy cô: “Tiểu Lê, em đừng suy nghĩ nhiều! Trước hết nghe anh nói, nghe xong lại vào, được không?”
Cô hiện tại nếu đi vào, hắn nhảy xuống sông Hoàng Hà đều tẩy không sạch, Phùng Dịch Phong gấp đến độ giọng điệu cũng thay đổi.
Anh càng sợ hãi, Giang Hiểu Nhi càng gấp gáp: “Anh đang trì hoãn thời gian phải không? Anh sợ em nhìn thấy cái gì? Bên trong. . . giấu nữ nhân?”
Một câu cuối cùng, Giang Hiểu Nhi giọng điệu thay đổi! Những điều này cô còn chưa nghĩ tới, lúc này, trực giác của cô rõ ràng khiến cô không thể lừa dối chính mình.
“Dĩ nhiên không phải, không phải như em nghĩ! Là —— ”
Vòng tay ôm lấy cô, Phùng Dịch Phong Vòng tay ôm lấy cô, đầy suy nghĩ trong đầu, rơi vào trống rỗng, nhưng trong tiềm thức, anh vẫn cố gắng ngăn cản cô vào.
“Tránh ra!”
Thét lên, Giang Hiểu Nhi giọng mang chút phẫn nộ giọng nghẹn ngào, bỗng nhiên đẩy hắn, hai người vừa kéo vừa đẩy, cửa văn phòng mở ra.
Bên trong, vừa quấn khăn tắm, nghe được động tĩnh, Doãn Dung Lâm Khiết liền chạy ra: “Dĩ Mạc, tới rồi sao —— ”
Giang Hiểu Nhi vừa nhấc mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, thấy Doãn Dung Lâm Khiết tóc còn nước, quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, nửa ngày, cô cảm thấy mọi thứ thật chấn động, sắc mặt rắng bệch, nhắm lại hai mắt, bước chân loạng choạng.
“Tiểu Lê!” – ôm lấy cô, Phùng Dịch Phong cũng giật mình, vừa muốn giải thích. Đột nhiên một bạt tai liền vung tới:
“Vô sỉ!”
Nước mắt rơi như mưa, Giang Hiểu Nhi tức giận toàn thân phát run, hai mắt đẫm lệ, trong không khí vương nhẹ mùi nhài kích thích các giác quan, đẩy anh ra, đột nhiên giống như là toàn thế giới vứt bỏ, mắt một vùng tăm tối, lắc lắc đầu, gạt nước mắt, Giang Hiểu Nhi xoay người bước ra khỏi cửa..
Bị đẩy đột ngột Phùng Dịch Phong cũng choáng váng, bước nhanh theo sau, ôm chặt lấy cô: “Tiểu Lê!”
“Đừng đụng tôi! Cút ngay cho tôi!”
Điên cuồng đấm đá, Giang Hiểu Nhi có chút mất kiểm soát, giãy dụa muốn đi ra ngoài, nhưng Phùng Dịch Phong không quan tâm, bước chân lộn xộn. Không muốn cô nhìn thấy Dung Lâm Khiết lại kích thích, ôm cô ra ngoài. Đóng cửa và giữ cô thật chặt, cố gắng làm dịu cảm xúc của cô:
“Tiểu Lê! Đường ống toilet bị vỡ, hai người đều bị bắn trúng, cô ấy bị ước nên anh mới để cô ấy trong đó! Em bình tĩnh một chút! Tin tưởng anh, không phải như em nghĩ! Đào thư kí giúp cô ấy đi mua quần áo! Anh không để em vào là do cô ấy đang ở bên trong —— ”
Cô là thấy một người phụ nữ trong phòng anh, người ướt sũng thậm chí còn không mặc quần áo, còn nói được gì sao?
Ngoài phòng, hai người ầm ĩ, bên trong, Doãn Dung Lâm Khiết cũng phát ngốc ngay tại chỗ: cơ hội hiếm có, bầu không khí hiếm có! Cô vất vả suy nghĩ vẹn toàn hai bên, cô ấy sao lại đến lúc này?
Bàn tay nắm chặt, Doãn Dung Lâm Khiết thật sự là hận đến nghiến răng..
Phương pháp này chỉ có thể được sử dụng một lần! Lần sau nếu vòi nước lại hỏng, đừng nói Phùng Dịch Phong, đồ đần khẳng định cũng sẽ sinh nghi! Cơ hội ngàn năm có một ——
Nếu không phải ngày hôm qua vòi nước ở nhà bị vỡ, sư phó cũng bị nước bắn ướt sũng, nàng cũng sẽ không nghĩ tới cái này, nàng đã tốn rất nhiều công sức tiền của mới nhanh chóng làm hư được vòi nước, càng khó hơn là thu hút được chú ý của hắn, thời khắc sống còn, lại thất bại trong gang tấc!
Tức giận đến chết mất!
Doãn Dung Lâm Khiết bực bội gõ đầu một cái, hai tay vẫn nắm chặt: Xem ra hôm nay thất bại thảm hại! Cô ấy buổi trưa đến làm gì? Chết tiệt!
Tại sao lại chọn ngày hôm nay?
Vô cùng tức giận lại vô tình đi ngang qua, một hộp gấm đỏ trên bàn lọt vào tầm mắt của cô, bước tới, cô cầm lấy, mở ra, một tia sáng chói mắt lóe lên, sắc mặt càng thêm khó coi:
Nhẫn?
Tim đau nhói, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, lúc này, cửa ra vào vẫn vang vài tiếng vụn vặt, cô càng thêm đau lòng:
Anh ấy thực sự cứ như vậy thích nàng, để ý nàng như vậy sao?
Nắm chắc, dòng chữ bột vàng bên trong hộp gấm bỗng lọt vào tầm mắt: “LanXin?”
Một chiếc nhẫn kim cương được đặt làm riêng từ Lan, một studio thiết kế trang sức cá nhân nổi tiếng không? Tôi nghe nói đó là một xưởng thiết kế nữ tên là Lan Tâm.
Lam Tâm, Dung Lâm Khiết?
Linh quang lóe lên, Doãn Dung Lâm Khiết rút qua một tờ giấy che lại chiếc nhẫn, dùng móng tay nhọn cạo bỏ chữ cái cuối cùng của LOGO bột vàng, mặc dù hơi có vẻ lệch, cũng có chút vết tích, nhưng ai lại để ý kĩ đâu?
Nghe động tĩnh ngoài cửa, đem chiếc nhẫn thả trở về, đem túi có logo nhét vào túi xách:
Nữ nhân này cướp người của cô, đừng nghĩ sẽ tốt đẹp! Cô sẽ không thua! Ả có thể cướp đi, cô sao không thể cướp về! Mấu chốt là không thể anh lại càng chán ghét mình.
Nghĩ về cổ phiếu mà anh nói, thực sự đã tăng gần 30% trong ba ngày. Họ đã gộp 40 triệu và kiếm được hàng chục triệu trong vài ngày, lãi có thể chậm lại thêm ba tháng, Doãn Dung Lâm Khiết lại tràn đầy động lực.
Triển lãm tranh của cô ấy thực sự đã đạt doanh thu gần 10 triệu, tuy chỉ kiếm được 3 triệu nhưng chắc chắn là lãi khủng!
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, tình cũ của cô, đáng để cô giành lại! Cô còn trẻ, có người có thể tồn tại hai mươi năm không có tên tuổi, vậy tại sao cô lại không đợi được?
“Hít sâu một hơi!”
Hít một hơi thật sâu, Doãn Dung Lâm Khiết quay lại phòng, xốc quần áo ướt lên, xoay người, trong tiềm thức muốn tìm một cái túi, sau khi tìm một lượt liền đi tới bên cạnh. Kéo ngăn tủ.
Tưởng rằng trong văn phòng tối thiểu cũng sẽ có vài túi quà, tìm một vòng, trong ngăn kéo trừ giấy bút, chính là ngổn ngang những vật nhỏ, ngồi xuống cạnh giường, không ôm hy vọng, Doãn Dung Lâm Khiết đưa tay mở tủ đầu giường. Cô kéo ra, vừa định đóng lại, vô tình quét mắt, lại mở ngăn kéo ra, một hộp thiếc nhỏ màu đen đột nhiên lọt vào tầm mắt. Mặc dù đó không phải là tiếng Trung nhưng hình ảnh đôi môi đỏ mọng và những đường sưng tấy vô hình, có thể hiểu ngay trong nháy mắt:
Trong văn phòng thế mà cất loại đồ vật này!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện:  cập nhập nhanh tại đây

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!