Ra viện rồi, hiếm khi có thời gian, Hiểu Nhi lại đi đến nơi chuyên bán vải, nổi tiếng với hàng thủ công mỹ nghệ, muốn tìm một xưởng có thể đặt làm một số loại vải lụa có hoa văn, dùng hoa văn mà mình thiết kế để đặt làm một chiếc cà vạt đặc biệt.
Loanh quanh mãi, cuối cùng Hiểu Nhi cũng tìm được một công ty sản xuất hàng dệt có quy mô lớn; sau khi thảo luận một lúc lâu, thậm chí còn đồng ý thay đổi bán lại bản thiết kế, cuối cùng mới có được một cơ hội, tuy tốn không ít tiền, nhưng có thể làm chút việc vì anh, Hiểu Nhi vẫn thấy rất vui vẻ.
Trên máy tính, khi bản thiết kế được phối màu, Hiểu Nhi cùng với nhà thiết kết điều chỉnh, thay đổi, cho đến khi phối màu hoàn toàn phù hợp với mong muốn của cô, cô mới gật đầu, vì nhà thiết kế rất thích mẫu thiết kế của cô và muốn sử dụng nó trong thiết kế của mình, nên tiện thể kiếm được món lời nhỏ, Hiểu Nhi lại chọn một màu từ bảng phối màu của họ, sử dụng nó trong thiết kế của mình, như vậy chiếc cà vạt trở thành một cặp hai chiếc, nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội để thay, Hiểu Nhi cũng khá hài lòng.
“Giám đốc J, phiền ông rồi, đây là số điện thoại của tôi! Giúp tôi dùng loại lụa tốt nhất, cũng đừng quên nhãn hiệu!”
“Cô Giang yên tâm! Hợp tác vui vẻ!”
Bắt tay, hai người trao đổi danh thiếp với nhau: “Thiết kế của cô Giang rất độc đáo, cũng rất sáng tạo.”
Rất ít người có thể trao đổi với ông ta một cách thuận lợi như vậy.
Khẽ cười, Hiểu Nhi cũng không giấu giếm cũng không hống hách: “Lúc trước tôi cũng từng học thiết kế mấy năm, nên cũng hiểu một chút!”
“Chả trách, tôi cảm thấy cô Giang dường như rất chuyên nghiệp, rất thành thạo về nguyên liệu, phối màu, hoa văn, không biết cô có hứng thú đến làm trợ lý cho tôi không? Phòng thiết kế của chúng tôi cũng đang tuyển người!”
“Có thể nhận được sự đánh giá cao của ông, đó là vinh hạnh của tôi. Nhưng đã từ bỏ rất nhiều năm, hơn nữa tôi cũng rất thích công việc bây giờ của mình, nếu như có cơ hội tôi sẽ cân nhắc đến yêu cầu này đầu tiên!”
Sau khi cô từ chối, hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, ký thỏa thuận, thương lượng mọi thứ, sau đó Hiểu Nhi mới rời đi.
Lúc ra ngoài, nhìn bầu trời xa xăm, cô cảm thấy vô cùng ảo diệu và xinh đẹp. Được người khác khẳng định chuyên môn của mình, cũng không phí công cô đã từng theo học nhiều năm.
Bước đi vừa nhẹ vừa nhanh, Hiểu Nhi vung vẩy chiếc túi, đi về nhà.
Đi vào cửa, thấy hoa nhài trong lọ hoa ở góc sân đã được thay thế bằng một số cây cỏ xanh tốt, tâm trạng của Hiểu Nhi càng tốt, vung vẩy chìa khóa xe, vừa đi vừa ngâm nga sau đó quay hai vòng mới đi vào cửa….
Chớp mắt đã đến ngày đi làm, vừa bước vào văn phòng, Hiểu Nhi lại nhìn thấy hoa hồng xanh ở trên bàn, ngày nào cũng như vậy, thật sự khiến người khác vô cùng chán ghét.
Vung tay, Hiểu Nhi cầm lấy đi ra ngoài cửa.
Thùng rác trong phòng rất nhỏ, mỗi lần muốn vứt đi cô đều phải đi xuống dưới tầng, mà gần như cũng đã biết được ý của cô, bên ngoài cửa, Lã Tiểu Mai đã chặn cô lại:
“Chị Hiểu Nhi, chị Hiểu Nhi, đừng lãng phí! Em không ghét bỏ!”
Từ lần trước trong nhà vệ sinh nữ, vô tình nghe được đồng nghiệp bàn tán nói cô nhận được hoa lại đi khoe khoang, đi khắp nơi để tặng người khác, muốn để cả thành phố biết được, muốn đè bẹp người khác, mấy lần gần đây, Hiểu Nhi cũng không chủ động lên tiếng, ngay cả hỏi cô cũng lười, tâm trạng tốt, thì để nó sang một bên để làm đẹp môi trường, nếu tâm trạng không tốt, sẽ trực tiếp ném vào thùng rác.
“Hoa này đắt tiền như vậy, làm đẹp cho phòng nước cũng không tệ! Trên bàn làm việc của em vẫn còn chỗ trống!”
Nói xong, cô ta đã chủ động ôm lấy bó hoa, còn cười haha đi về phía cô: “Chị Hiểu Nhi, chị thật sự không biết ai tặng hả?’
Cái này cũng quá lãng phí rồi! Nhiều tiền như vậy, trực tiếp gửi tiền qua có phải là tốt hơn không!
Trong lòng thầm nghĩ Lã Tiểu Mai thật sự muốn đá anh ta một cái: Chưa từng thấy đầu của người đàn ông nào lại có lỗ như vậy! Mời bọn họ đi ăn, đi chơi cũng không lãng phí như vậy!
Liếc cô ta một cái, Hiểu Nhi trực tiếp quay người đi về: “Đừng cản tầm mắt của chị là được! Lần sau thích thì cứ lấy, không cần phải để lên bàn của chị!”
Bực mình!
Cái tên Trương Việt Khánh này định tặng đến lúc nào đây? Lần sau cô có nên nhận hoa sau đó ném vào thùng rác trước cửa công ty của anh ta không!
Vầng sáng vừa lóe lên, Hiểu Nhi cảm thấy chủ ý này không tồi! Hoặc vứt vào trong thùng rác, chụp lại một bức ảnh cũng được! Sao không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Đột nhiên, tâm trạng của Hiểu Nhi lại tốt lên: Bây giờ, cô thực sự chỉ ước là hai người cả đời không qua lại với nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!