Cô ta cũng đâu phải mới lần đầu tiên nhìn thấy cô, sao hôm nay lại nhận nhầm được chứ? Bởi vì tóc và cách ăn mặc của cô à? Sau khi vào cửa, lẽ nào cô ta không nhìn thấy cô sao?
Làm sao có thể nhận thành người phụ nữ kia được?
Cố ý à? Hay có mục đích gì chứ? Chẳng lẽ là muốn chia rẽ cô và Phùng Dịch Phong, để cho Dung Lâm Khiết kia leo lên? Không đến mức đó! Cô và Phùng Dịch Phong bất hòa gần như nước với lửa! Nói thế nào cũng phải là cô nhóc nghèo như cô ta càng phù hợp tới tâm tư của anh hơn mới đúng! Nếu Phùng Dịch Phong tìm một cô chủ có tiền có thế, chẳng phải sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng cô sao?
Vậy đúng là nhìn nhầm thật rồi. Nghe giọng điệu cô ta cũng không giống với cố ý!
Nhưng hôm nay cô chỉ thay có kiểu tóc thôi.
Lẽ nào cách ăn mặc của cô tối nay thật sự là sở thích của người phụ nữ kia, là phong cách của cô ta?
Hiểu Nhi vén tóc, trong lòng hối hận muốn chết nghĩ: Sớm biết vậy mình đã không đi cắt rồi! Đang yên đang lành lại chọc cho cả người đầy phiền não.
Cô xoay người vừa định ra cửa, mới hất tóc qua thì mấy câu nói của người đàn bà điên kia lại đột nhiện vang lên trong đầu:
[Không phải cô thích Lâm Khiết sao? Cô nhìn cho rõ ràng đi, cô ta không phải là Lâm Khiết! Cô ta là hồ ly tinh biến thành, là giả!]
[Thừa cơ mà xông vào! Bỉ ổi vô sỉ! Cô ta tưởng học theo cách mặc quần áo và trang điểm của người ta… Lại có thể hạnh phúc được chắc?]
…
Hiểu Nhi dừng lại, chậm rãi quay người qua và nhìn mình trong gương: Học cách mặc quần áo và trang điểm của người ta? Thừa cơ mà xông vào? Hồ ly tinh biến thành? Giả à?
Lẽ nào cô và Dung Lâm Khiết trông thật sự rất giống nhau sao?
Cho nên cô ta cho rằng cô là đội lốt, còn chỉ ra cô là “giả” à?
Lời của người phụ nữ kia nói rõ ràng không phải là điên! Rõ ràng là nhằm vào cô! Nếu đầu óc cô ta thật sự không tỉnh táo, sao còn có thể gọi tên, còn nói ra những lời đó?
Cô ta chắc có quen biết với Dung Lâm Khiết, hơn nữa biết quá khứ của Dung Lâm Khiết và Phùng Dịch Phong! Cô ta không bị kích thích nhận nhầm người, mà là nhằm vào cô!
Không, hoặc là lời người điên mới đáng tin nhất, là suy nghĩ chân thật nhất còn sót lại trong ý thức của cô ta!
“Lẽ nào anh lựa chọn ở cùng với cô là vì cô giống Dung Lâm Khiết trước đây? Cho nên, trước đó khi cô ta chưa quay về, anh vẫn chê cô đủ đường, lúc lạnh lúc nóng, bởi vì anh còn nhớ thương người phụ nữ trong lòng kia? Sau khi Dung Lâm Khiết trở về lại thay đổi hình dáng làm ảo tưởng của anh tan vỡ? Anh lại chuyển tình cảm dành cho cô ta trước đó tới trên người mình? Anh thích chỉ là một cái túi da như vậy thôi sao? Hơn nữa, còn trở thành túi da đóng thế cho người khác? Cho nên anh thích đặt quần áo cho cô, mua váy trắng trong sáng đó cho cô?”
Hiểu Nhi đột nhiên thấy không rất thoải mái, chẳng khác nào nuốt một con ruồi vậy.
Lẽ nào mỗi giây mỗi phút anh ôm mình đều nghĩ đến người khác sao? Vậy nếu một ngày kia Dung Lâm Khiết trở lại dáng vẻ trước đây, có phải cô cũng sẽ lại bị vứt bỏ hay không?
Nhìn hình ảnh trong gương, Hiểu Nhi cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Dung Lâm Khiết, đại khái vừa nghĩ tới là Hiểu Nhi đã hiểu rõ. Nhất định là cô ta quá gầy nên hơi mất dáng, mới không giống với trước đây.
Không phải mọi người đều nói “Giảm béo là cách phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất” sao?
Muốn gầy đi thì khó như lên trời, muốn béo lên chẳng phải là chuyện mấy phút thôi sao?
Lẽ nào những lời nói mềm mỏng dịu dàng trong những ngày qua, sự quan tâm để ý trong những ngày qua, tất cả những gì anh đối xử tốt với cô thật ra đều vì xem cô thành một người phụ nữ khác để an ủi sao? Anh mất đi Dung Lâm Khiết lại xem cô là kẻ thay thế, hoặc thay thế tạm thời?
Cảm giác này đúng là quá tệ!
Cô chẳng thà anh không thích con người cô, cũng không muốn anh sống cùng với cô mà mỗi phút mỗi giây thật ra lại đang xem cô thành cái bóng của người khác.
Hiểu Nhi đã hạ quyết tâm, quyết định thử trước một chút. Dù sao cô không muốn vì lòng nghi ngờ của mình mà mất đi một tình cảm khó có được.
Cho dù cuối cùng là một đoạn hành trình, một ký ức tuyệt vời cũng được, cô muốn nó thuộc về Giang Hiểu Nhi cô chứ không phải cuối cùng tất cả đều là lừa mình dối người, ngay cả ký ức, ngay cả giấc mơ cũng có tỳ vết nào đó!
Hiểu Nhi chải tóc ra phía sau, còn điểm chút nước hoa. Buổi tối này, cô thay chiếc váy ngủ thanh lịch màu trắng theo kiểu búp bê, thật ra phong cách này bình thường cô cũng thích, nhưng giờ phút này nó chỉ thuần túy là để phối hợp với mái tóc của cô. Hiểu Nhi chọn theo sở thích đoán có lẽ là của Dung Lâm Khiết.
Giống như ngày trước, hai người ở trên giường vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lát, đảo mắt chính là lửa bốc cháy hừng hực.
Vốn là chuyện nước chảy thành sông, hai người có hứng lên đều sẽ không cố ý chống lại. Buổi tối hôm nay, Phùng Dịch Phong vẫn nhiệt tình, nhưng Hiểu Nhi cố thế nào cũng không thể tiến vào trạng thái.
Bởi vì mỗi lần trước đây, cô đều vô cùng tập trung, cũng không thể hiểu được chính xác là Phùng Dịch Phong rốt cuộc nóng như lửa tới mức nào, cấp bách tới mức nào. Nhưng hôm nay cô cố tình để ý, lại cảm thấy hành vi phóng túng của anh có hơi quá.
Trước kia, có lẽ cô sẽ rất vui vẻ, dù sao điều này chứng tỏ mình có sức hấp dẫn đối với anh. Nhưng hôm nay, một kiểu tóc không thích hợp lại làm cho cô không khỏi trỏ thành quân nhân đào ngũ, hơn nữa theo bản năng lại nhận định tất cả hành động thái quá của anh đều là vì dáng vẻ của cô hôm nay, đối tượng khiến cho anh điên cuồng là người khác phía sau cô.
Cô căn bản quên mất cảm giác mới mẻ, cảm giác thị giác khác biệt sẽ thật sự mang đến kích thích khác nhau. Cho dù đổi lại thành một nơi khác, hai người cũng sẽ càng nóng nảy hơn.
Ngày này Hiểu Nhi giống như đi vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không đi ra được.
Rõ ràng bầu không khí thỏa đáng nhưng cô lại có vẻ lãnh đạm, Phùng Dịch Phong tất nhiên cũng cảm giác được, cho dù cấp bách nhưng anh vẫn ngừng lại:
“Sao vậy?”
Hiểu Nhi không biết mở miệng thế nào, lắc đầu: “Chồng, xin lỗi, có thể hôm nay bị hoảng sợ, em có hơi…”
Biết lúc này rất mất hứng, nhưng chân mày Hiểu Nhi vô thức nhíu lại. Cô nghĩ nếu không mình nhịn một chút cũng được, tạm thời qua tối nay lại nói sau. Cô lại chủ động ôm lấy cổ của Phùng Dịch Phong :
“Em thử lại lần nữa vậy?”
Phùng Dịch Phong cúi đầu cười, hôn lên trán cô rồi lật người xuống dưới: “Đồ ngốc! Chuyện này phải từ hai phía, sao có thể cưỡng ép được? Chờ tới lúc em có hứng lại nói sau! Anh đi tắm đây!”
Dù sao toàn thân nóng như lửa, Phùng Dịch Phong để ý tới cảm xúc của cô, chỉ có thể ép xuống, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Hiểu Nhi cũng chán nản khẽ cắn môi. Cô thật ra không muốn từ chối anh, nhưng không biết vì sao, chỉ là không có cách nào tập trung được!
Tối nay, cô vẫn rất cảm động! Bởi vì anh bị thương, bởi vì sự bảo vệ của anh, bởi vì tuyên bố của anh trong lúc tức giận, cho dù có thể chỉ là lời nói lẫy nhất thời, cô vẫn có cảm thấy được bảo vệ, được thừa nhận!
Phùng Dịch Phong đi ra, Hiểu Nhi có vẻ hơi áy náy, rất chủ động nhào vào trong ngực anh: “Chồng…”
“Ừ?”