Biểu tình và lời nói trên mặt đã không thể diễn tả nổi nữa, khóe môi giật giật vài cái, toàn thân Trương Việt Khánh như bị rút hết gân cốt, thân thế suy sụp nghiêng ngả.
Bỗng nhiên Đào Trinh cũng luống cuống, nhấc chân lên đuổi theo:
”Việt Khánh, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Vừa nãy là em tức giận nên mới thuận miệng nói bậy bạ thôi, anh đừng tưởng là thật…”
”Việt Khánh! Anh đợi em với!”
”Tính cách của em anh còn không tin ư? Trong lúc giận dữ sao có thể coi là thật chứ? Việt Khánh…”
…
Gần như chạy một cả một đoạn, đến bên cạnh xe, Đào Trinh nắm lấy áo của Trương Việt Khánh nhưng lại bị anh ta hất mạnh ra:
”Cút! Loại phụ nữ như cô đúng là khiến người ta ghê tởm!”
Anh ta vì quá tin cô mới chẳng hay biết gì để nhận kết cục như ngày hôm nay.
Trong ngực anh ta như bị lấp đầy bởi một sự tức giận không thể kiềm nén được, mặt Trương Việt Khánh vặn vẹo, vô cùng căm hận, cả người cũng bao quanh bởi một hơi thở nguy hiểm.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngoài vẻ xinh đẹp của cô ta lại là một trái tim đen như vậy!
Lảo đảo một cái, Đào Trinh cảm thấy bụng đau nhói lên rõ ràng, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm đến, trong nháy mắt bật khóc, không để ý đến thể diện nữa.
”Việt Khánh, anh đừng như vậy, anh đừng tức giận với em! Em chỉ quan tâm đến anh quá thôi! Em tức giận mới cố ý khích cô ta, không phải là thật đâu…”
”Việt Khánh, những năm này em đối với anh thế nào anh không biết ư? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem!”
”Em đã từng làm chuyện gì có lỗi với anh, cái gì em cũng cho anh rồi, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
…
Đào Trinh gào khóc một cách uất ức, cộng thêm cách ăn mặc của phụ nữ có thai cho nên thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ và đồng tình xung quanh, thậm chí có người còn bất bình:
”Tên kia, đừng có chấp nhặt với phụ nữ! Trên đường không tốt lắm đâu!”
”Đúng đấy! Anh xem khóc thành gì rồi kìa? Đàn ông thì rộng lượng chút, đối tốt với vợ chút đi! Phụ nữ ấy à, chẳng dễ dàng gì!”
”Vợ đẹp vậy còn không tốt chút? Không sợ bỏ chạy cùng người khác à?”
”Về nhà đóng cửa nói chuyện đi! Trên đường không sợ mất mặt à!”
…
”Việt Khánh, chúng ta về nhà đi!”
Mấy người qua được đều rất tốt bụng, trong lòng Trương Việt Khánh lại không ngừng mâu thuẫn: ”Cô còn có câu nào là thật? Có lúc nào thật không?”
Dáng vẻ tủi thân đáng thương hiện tại của cô cùng với thái độ độc địa vừa nãy như hai người khác nhau, nếu không phải là tai nghe mắt thấy thì anh ta cũng không dám tin.
”Đừng diễn trò nữa, cô mất công rồi! Sau này cách xa tôi ra chút!”
Thấp giọng nói một tiếng, Trương Việt Khánh mở cửa xe ra rồi đi thẳng.
Đào Trinh khóc không thành tiếng ở phía sau.
Cách cửa công ty không xa, Hiểu Nhi cũng đờ đẫn đứng đó một lúc lâu, giống như một giấc mộng không thực, dù thế nào cô cũng không dám tin chuyện em gái của anh ta lại là trách nhiệm của anh trai mình?
Lục lại trí nhớ, cô cũng không nhớ lại có một cô gái họ ”Mộc” tên ”Tiểu Nhã” có liên quan đến anh trai.
Lẽ nào anh trai vẫn say xỉn hoặc tuổi trẻ lông bông đi xâm phạm con gái nhà người ta không thành? Không thì có lí do gì khiến một cô gái không thể yêu? Cô không hiểu!
Lắc đầu, Hiểu Nhi cuối cùng vẫn không thể chấp nhận.
Tuy anh trai phản nghịch nhưng lúc đó trong mắt rất nhiều học sinh, đặc biệt là trong mắt mấy bạn nữ đều rất đáng ngưỡng mộ, thậm chí là ái mộ, ngoài vẻ ngoài cao lớn đoan chính thì anh trai còn đường hoàng, to gan hơn mấy người cùng tuổi, anh ấy không sợ mấy chuyện mà mấy người cùng tuổi sợ!
Lúc dó, lần nào bên cạnh anh trai cô cũng cảm thấy mình bước đi có cảm giác nghênh ngang, rất ngầu!
Lúc đó nhỏ, không hiểu chuyện, cô được anh trai nuông chiều từ bé, đồ của anh đều là của cô, ấn tượng nhất một lần anh trai không biết nhặt được con búp bê barbie ở đâu, không có bọc bên ngoài, lại còn tặng cho bạn nữ khác bị cô biết được liền không để ý đến anh một tuần liền!
Cuối cùng không biết anh tiết kiệm hay ra ngoài kiếm tiền, một tuần sau cầm về một con to đẹp hơn tặng cô thì cô mới bớt tức giận.
Nhớ lúc đó cô còn là cô công chúa tóc mái ngang dài và dày, anh xoa tóc mái cô rồi còn đùa nói: Có một cô em gái thích ghen tuông thế này chắc là cả đời này ế mất!
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu ý của anh lắm, chỉ vui vẻ ôm búp bê, yêu cầu anh đối tốt với cô mãi mãi, còn ầm ĩ đòi anh độc thân!
Sau chuyện đó, anh trai mua đồ tặng con gái đều phải mua hai phần, cô chọn chán rồi, cái còn lại mới cho người khác.
Sau này có người biết, rất nhiều con gái theo đuổi anh còn chủ động mua đồ tặng cô để lấy lòng! Tất nhiên lần nào cô có thích cũng không nhận! Vì chỉ cần nói với anh một câu anh sẽ mua cho cô!
Tiền tiêu vặt của cô nhiều hơn anh, lần nào cũng tích lại rồi cho anh một ít.
Bên cạnh rất nhiều người theo đuổi anh, con gái thân thiết với anh chắc cô vẫn có chút ấn tượng, vì sao Mộc Tiểu Nhã cô lại chẳng có chút ấn tượng nào chứ?
Người có thể tự sát vì anh, không phải nên ở rất gần sao?
Hôm nay bị sự thật ép đến không thở nổi, thơ thẩn trên đường, trong đầu Giang Hiểu Nhi chỉ toàn là chuyện này, ngồi nghỉ trên ghế, cô lại nhịn không được hít sâu một hơi.
Thì ra lúc mới bắt đầu đã là một âm mưa có chủ đích!
Thì ra tất cả những chuyện này không liên quan đến chuyện tình cảm, yêu đương mà chỉ là một…trò lừa!
Một trò lừa chẳng khác gì một cơn ác mộng đáng sợ!
Mọi thứ giữa hai người rõ ràng là anh đã sớm tính toán? Tình cờ gặp gỡ một cách hoàn mỹ, những khoảnh khắc xúc động và cả những trải nghiệm ngọt ngào…có phải đều là những giấc mộng mà anh cố ý tạo ra cho cô? Khiến cô chui đầu vào lưới, đúng là thuốc độc bọc đường mà!
Nếu năm đó cô hơi buông lỏng, không kiên chì có phải sẽ như Đào Trinh nói, bị anh chơi chán rồi ném đi!
Cô đoán so với hiện tại còn thảm thương hơn gấp nghìn vạn lần!
Thật nực cười!
Câu chuyện tình yêu mà cô khao khát nửa đời người, người cô chọn lựa cẩn thận, người cô tin yêu 3 năm, đợi 3 năm thì ra chưa hiểu rõ, mọi thứ đều là giả ư?
Gỉa dối!
6 năm, đúng là chẳng khác gì một câu chuyện cười!