Vì Hiểu Nhi đã ký tên lên hiệp nghị ly hôn, ngày này, Phùng Dịch Phong như bị người ta thiếu nợ, khuôn mặt “người lạ chớ lại gần”!
Tâm trạng quá tệ hại, anh xả giận trong phòng đấm bốc hơn nửa ngày, buổi tối lại gọi vài người bạn đến Phương Đông Khuynh Thành.
Trong phòng bao, mấy người uống chút rượu, bạn bè thân thiết thường xuyên tới tụ họp, phòng bao rộng lớn ngày càng náo nhiệt, một lúc sau, một hàng người cũng chơi ngày càng cởi mở, chơi đếm số, xiêu xiêu vẹo vẹo, đủ loại tư thế. Mà Phùng Dịch Phong, cảm xúc rõ ràng không ở trên thứ này, cả buổi tối đều lướt điện thoại, hơn nữa còn đều là lướt những chỗ anh rất ít khi theo dõi.
“Anh Phong, kêu chúng tôi đến chơi, sao chính mình lại ngồi ngây ra?”
Trịnh Liên Thành giúp anh rót rượu, không nhịn được nhìn anh vài lần, sau đó có ý bảo nghiêng về phía Mạc Ngôn ở một bên, lại thấy anh ta nhún vai, lắc lắc đầu.
Lúc này, một người trẻ tuổi tới tụ họp lên tiếng: “Anh Trịnh, kêu vài công chúa bồi hát vào trợ hứng đi! Toàn là mấy ông già, không có chút sức nào!”
“Gọi mấy người đi! Cổ họng tôi đang ngứa, sẽ hát tình ca, cũng không thể cùng hát với các cậu chứ? Hai thằng đàn ông rất kỳ quái! Gọi, phải gọi!”
“Haha, chúng ta tuyệt đối sẽ không xem cậu là thụ!”
“Muốn chết có phải không?”
Mấy người đàn ông phụ họa, một đám người cũng đều gật đầu vỗ bàn.
Không bao lâu sau, quản lý quán bar đã dẫn vài cô gái quần áo mát mẻ, dung mạo xinh đẹp đi vào: “Các thiếu gia, đầu bảng của Phương Đông chúng tôi đều ở đây.”
Ánh mắt lướt qua, một người đàn ông khá trẻ trêu chọc một tiếng: “Tần ma ma, chỗ này của các người có ai không phải ‘đầu bảng’ sao? Mặt hàng gì cũng cầm tới múa rìu qua mắt thợ? Lừa chúng tôi không có mắt nhìn sao! Tìm không ra được thì nói thẳng ~”
“Haha…” Người phụ nữ trung nhiên có chút khí chất cười khanh khách nói: “Chỉ chút bản lãnh như vậy, còn bị cậu Lâm vạch trần! Hôm nay khách khứa quá đông, các vị rộng lượng, chấp nhận một lát, Thiên Thiên Thiên Hỉ sẽ tới ngay! Hôm nay thật sự có đầu bảng mới, tuyệt đối áp đảo! Tiểu Nhi, ai, đâu rồi? Tiểu Nhi, mau vào đi ~”
Tần ma ma kêu một tiếng, lại xoay người đi ra cửa, màng nhĩ đột nhiên như bị trống gõ chấn động, Phùng Dịch Phong lập tức ngẩng đầu, người bên cạnh mẫn cảm phát giác được gì đó, Mạc Ngôn cũng bất giác ngừng hô hấp.
Chỉ thấy một cô gái vóc dáng mảnh khảnh mặc váy dài trắng đi vào, mái tóc dài suôn thẳng, không trang điểm diễm lệ, dáng đứng thẳng tắp, váy dài thướt tha, không diêm dúa như các công chúa khác trong câu lạc bộ, có chút ưu nhã sạch sẽ, nếu so sánh, thật sự có cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Con ngươi âm lãnh híp lại, khóe môi Phùng Dịch Phong cũng khẽ mím thành đường thẳng: Xấu chết! Dựa vào cái gì mà so với Tiểu Nhi của anh? Nhục nhã một cái tên hay!
Lúc này, giọng đàn ông đùa cợt vang lên: “Tần ma ma, không dễ dàng nha, thật sự giấu hàng tốt! Tiểu Nhi đúng không! Mau tới ngồi bên cạnh anh Phong đi!”
Nói rồi, người đàn ông bên cạnh Phùng Dịch Phong còn tự động nhường chỗ, mà Mạc Ngôn ở một bên khác, ánh mắt bất giác rơi trên khuôn mặt nhìn nghiêng như điêu khắc của Phùng Dịch Phong, tay nắm ly rượu khẽ khựng lại.
Người phụ nữ nửa cúi đầu, rõ ràng có chút sợ hãi, ngồi vào bên cạnh Phùng Dịch Phong, tay theo tiềm thức cầm bình rượu: “Cậu Phong——”
Giọng cô ta mềm mại, có chút nhút nhát, vào trong mắt người khác phát ra vẻ điềm đạm đáng yêu muốn bảo vệ, Phùng Dịch Phong nhìn lại có cảm như hết hơi muốn “đạp một cước ra ngoài”: Nhan sắc cỡ này kêu “áp đảo” mà không thấy ngại!
“Xúi quẩy!”
Thấp giọng mắng một tiếng, Phùng Dịch Phong trực tiếp đặt ly rượu xuống, đứng dậy, cầm chìa khóa xe: “Sau này, đừng kêu tên này nữa! Nhục nhã!”
Lúc nói chuyện, anh đã rời khỏi sofa: “Các người chơi đi, tôi đi trước! Tối nay tính vào phần tôi!”
Thời gian như dừng lại vào giây phút này, thoáng chốc, tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay, hoặc là nhìn người phụ nữ nửa cúi đầu bên sofa, hoặc là nhìn nhau, hoặc là nhìn thẳng vào anh đang đi ra cửa, tất cả đều có chút nghệch mặt.
Mạc Ngôn đứng dậy theo, đặt ly rượu xuống: “Tôi đi ra xem xem.”
Chỉ cảm thấy trạng thái hôm nay của anh không đúng!
Tiếng đóng cửa khẽ truyền tới, người đàn ông gọi “cậu Lâm” lúc này mới lúng túng lên tiếng: “Tình…tình huống gì vậy?”
Mở miệng, ánh mắt anh ta còn nghi hoặc chuyển tới người phụ nữ váy trắng trên sofa: Thanh thuần, mỹ lệ, rất xinh đẹp mà, cũng không xụ mặt! Cô ta chỗ nào chọc tới anh rồi?
Một bên khác, mấy người không rõ ra sao đều không hẹn mà cùng lắc lắc đầu.
Trao đổi ánh mắt với Tần Mặc Vũ, Trịnh Liên Thành thoáng chốc bừng tỉnh, nói: “Không sao, không sao! Đừng để trong lòng, mọi người tiếp tục.”
Cả đường đi ra, cảm xúc của Phùng Dịch Phong cũng rất tệ. Giây phút vừa rồi, nghĩ tới cô xem tiền như mạng, nghĩ tới cô sảng khoái ký tên, cô cũng có thể nhảy múa, nếu vì ít đi tiền sinh hoạt của anh, mà chạy tới chỗ này làm tiểu công chúa bồi hát cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ tới điểm này, anh như nuốt phải ruồi nhặng, khó chịu từ đầu tới chân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!