Nhưng không biết tại sao, khi cô quay đầu thấy Châu Minh Nguyệt đang đứng cạnh, nhất là từ đôi mắt người kia toát ra vẻ vô cùng lo lắng, cô trong giây lát lại thấy mơ hồ.
Thịnh Hiền Hoa thuộc phái hành động, một khi trong lòng đã quyết định điều gì, cho dù có hàng trăm con ngựa kéo cũng không thay đổi được cô ấy.
Sau đấy mấy hôm, Thịnh Hiền Hoa gần như ngày nào cũng kiên trì chạy tới nhà họ Thời, ngoài mặt nói tới hỏi thăm Tô Cấm Mịch với Tô Thành Tú, thực tế ra là tìm cớ đế đường hoàng tới ngắm Trần Dịch Thành.
Thật ra nhìn từ vẻ ngoài, Trần Dịch Thành và Thịnh Hiền Hoa vô cùng xứng đôi.
Nhưng sau vài ngày quan sát, Tô cấm Mịch nhặn ra việc này ngược lại có phần “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.
Cho dù Thịnh Hiền Hoa có nhiệt tình như thế nào, chỉ thiếu điều viết “tôi thích anh”, “chúng ta yêu nhau đi” trên mặt nữa thôi, nhưng trái lại, Trần Dịch Thành không có phản ứng gì quá lớn.
Mà Tô Cấm Mịch cũng phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, hình như Châu Minh Nguyệt lại có thái độ thù địch rất rõ với Trần Dịch Thành.
Mỗi lần Thịnh Hiền Hoa tới nhà họ Thời, Châu Minh Nguyện đều muốn theo cùng. Mà khi Thịnh Hiền Hoa nói chuyện với Trần Dịch Thành, cỏ ấy cũng luôn tìm đủ cách đế làm phiền.
Thấy hành động kỳ lạ của hai người bọn họ, Tô cấm Mịch thật sự không hiếu nối.
Không lẽ nào, giữa hai người họ, lại thật sự có bí ấn gì không thế nói với người khác?
Thời Cảnh An ở công ty nhận được điện thoại của Trần Dịch Thành gọi tới, nói tình hình của Tô Thành Tú đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, ý thức say ngủ đã lâu dần hồi tỉnh lại. Cũng chứng tỏ, nếu như tình hình tốt lên, sau một khoảng thời gian nữa có thể sẽ hoạt động được rồi.
Hai mắt Thời Cảnh An lóe lên, cười nhạo nói: “Sao nào, giờ đã vội vã muốn về rồi à?”
“Tất nhiên! Giờ tôi đã nóng lòng trở về nhà lám rồi!”
Sau đó Trân Dịch Thành lại oán giận nói: “Giờ anh vợ con đều ở cạnh bên cả, tất nhiên khỏng hiếu cảm giác cỏ đơn lẻ bóng của tôi rồi! Nếu như bạn gái tỏi cũng có thể cùng tới Trung Quốc, có lẽ tôi còn có thế ở lại thêm một khoảng thời gian nữa.”
Cân nhác một lúc, Thời Cảnh An vô cùng rộng lượng nói: “Thế này đi, tháng sau cho cậu nghỉ phép mấy ngày.”
Trân Dịch Thành hôm nay gọi điện riêng tới, một phần là chúc mừng, việc chính là muốn đòi ngày nghỉ. Nghe thế, tất nhiên anh ta vội vã gật đầu không ngừng.
Từ công ty về nhà, đã là hơn mười giờ tối rồi.
Thời Cảnh An đấy mở cửa phòng ngủ, thấy Tỏ cấm Mịch ôm notebook ngồi trên giường, không biết đang tra cứu cái gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tô cấm Mịch lúc này mới ngoảnh lại nhìn về phía Thời Cảnh An, trên mặt lập tức hiện lẽn ý cười ấm áp, giọng dịu hiền: “Chồng ơi, anh về rồi đấy
à.”
Lúc trước chưa kết hôn, thái độ của Thời Cảnh An với hôn nhân là có hay không cũng được, lúc trước sở dĩ chọn việc kết hôn sớm, thứ nhất là để chặn lại miệng lưỡi thế gian, phần nhiều là để có thế tập trung hết tâm trí và sức lực vào công việc.
Nhưng từ lúc kết hôn đến nay, sau khi anh dần hiểu rõ Tô cấm Mịch, mới nhận ra hôn nhản thật sự rất tốt.
Bất kế về nhà muộn thế nào, luôn có người đang chờ mong. Cho dù việc làm ăn có gặp phải chuyện gì không vui, trở về nhà thấy nụ cười ấm áp trên mặt người thương, nháy mắt cảm thấy tất cả hết thảy đều không còn khó khăn nữa.
Sau khi anh đấy tay đóng cửa lại, bước đôi chân dài tới:
“Không phải đã nói với em, sau này không cần phải chờ anh về rồi mới ngủ rồi sao?”
Anh vươn tay xoa mái tóc đen dài mềm mại buông xõa của cô, rồi liếc nhìn màn hình notebook, thấy cô lại đang tra tên của Trần Dịch Thành.
Thấy thế, sắc mặt anh trầm xuống: “Em tìm hiểu về anh ta làm gì?”
Tỏ Cấm Mịch chẳng hề nhận ra ý ghen tuông trong lời của anh, ánh mắt lại quay về nhìn màn hình, giọng điệu hơi qua loa có lệ: ‘Tò mò tí thôi.”
Vừa nói xong, màn hình notebook tự dưng bị gập xuống.