Cô cũng không kịp hỏi nhiều, vội vã đứng dậy chạy tới phòng ngủ của Thành Tú.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tô cấm Mịch, Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, vì lo cô xảy ra chuyện,
nên cũng chạy theo sau.
Điên cuồng chạy một mạch tới trước cửa phòng ngủ của Tô Thành Tú, hai chân Tõ cấm Mịch lúc này nặng như đeo tạ vậy, không nhấc nối chân lên.
Cỏ cắn chặt môi, cánh tay buông thõng bên người vỏ thức nắm chặt lại.
Mãi sau, trong miệng cỏ mới bật ra một câu: “Có phải Thanh Tú xảy ra chuyện gì không?”
Thấy ở cửa vang lẽn tiếng động, Trần Dịch Thành đang cúi người khám cho Tô Thành Tú, đi sang bên tránh ra tạo thành một lối.
Quay đầu qua nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Cồ tự tới nhìn xem đi.”
Sau khi Tô cấm Mịch nhìn thấy nụ cười tươi tắn của anh ta, trái tim căng thẳng liền thả lỏng hơn.
Cô hơi chần chừ bước tới, lúc này mới giật mình nhận ra Tô Thành Tú có thay đối rất lớn so với bình thường.
Đôi mắt lúc trước đờ đẫn không có tiêu cự trước đây, dường như có có thêm ánh sáng, ý thức có vẻ cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc Tô Cấm Mịch đi tới trước mặt cậu ấy, thiếu niên mười mấy tuổi nằm trên giường, vậy mà vành mắt có hơi ửng đỏ.
Tô Cấm Mịch để ý thấy thay đổi của Tô Thanh Tú, hai mắt bỗng mở lớn.
Trần Dịch Thành cũng nhìn Thành Tú đang nằm trên giường, giọng điệu vui vẻ: “Xem ra điều trị thường ngày của chúng ta có tác dụng rồi, giờ cậu ấy không chỉ có thể nghe hiểu lời của cô, còn có thế nhận ra cỏ nữa.”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt ửng đỏ của Tô cấm Mịch chăm chú nhìn Tô Thành Tú đang nằm trên giường, nhưng lời là nói với Trần Dịch Thành.
“Phải, giống như thường ngày, tới nói chuyện với cậu ấy đi.” Trần Dịch Thành ôn hoà cố vũ.
Tỏ Cấm Mịch hai chân như run lên, hơi loạng choạng đi tới bẽn mép giường, nâng tay Tô Thành Tú áp lên má mình, lời còn chưa nói ra miệng, nước mát đã tràn ra trước rồi.
“Thành Tú…” Giọng cô nghẹn lại, niềm vui lớn như thuỷ triều ùa tới, cô vui đến mức không biết phải diễn tả thế nào nữa.
Thấy cô khóc, Tô Thành Tú cũng chảy nước mắt, nhưng không nói nên lời, chỉ có thế run rấy nâng ngón tay cứng ngắc, muốn giúp cô lau đi nước mắt trên mặt.
Tô Cấm Mịch hiếu ý của cậu ấy, bèn nhanh chóng nâng tay lau mắt, rồi lại giúp cậu lau đi nước mắt vương trên khoé mắt cặu ấy: “Hôm nay là một ngày vui, chúng ta không được khóc, nhé?”
Tô Thành Tú nghe hiếu lời của cô, nhưng vì cơ thế và tiếng nói còn đang trong thời kỳ hồi phục, chỉ có thế gắng sức nháy mắt, ý bảo chính mình nghe hiểu lời cô nói.
Tỏ Cấm Mịch rốt cuộc không kiềm chế nổi, ôm cậu khóc nức nở.
Trong phòng ngủ lớn, chỉ có tiếng khóc nức nở của Tô cấm Mịch, người khác nghe thấy mà đau lòng.
Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt cùng đuối tới nơi, lúc đứng ở cửa nhìn thấy một màn trong phòng này, cũng không nhịn được mà lã chã rơi lệ.
Lúc Thịnh Hiền Hoa lau nước mắt, chợt vô tình nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy Trần Dịch Thành xoay người lại.
Đôi mắt lấp lánh nước mắt của cô ấy chợt tối lại, như bị thứ gì va mạnh vào, cả người đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Nhận ra sự khác thường của cô, sau khi Châu Minh Nguyệt lau nước mắt, cũng nhìn theo hướng của cỏ ấy, lúc thấy Trần Dịch Thành, trong lòng bỗng chấn động.
Thấy hai cô nàng lạ mặt đứng ở cửa nhìn mình kì quái, mặc dù Trân Dịch Thành không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta luôn cư xử lịch thiệp VỚI những cô nàng xinh đẹp trẻ tuổi, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Sau đấy, anh ta cầm lấy một gói giấy đi tới bên cạnh Tồ cấm Mịch: “Giờ cô là phụ nữ có thai, cảm xúc quá kích động sẽ ảnh hưởng không tốt với đứa trẻ. Hơn nữa, mặc dù tình trạng hiện
tại của cậu ấy đang dần hồi phục, nhưng tương lai vẫn phải chiến đấu lâu dài, vì thời gian hôn mê của cậu ấy quá lâu, về mặt tay chân hay nói chuyện vân vân đều phải luyện tập từng bước một.”
Châu Minh Nguyệt cũng đi tới an ủi cô: “Phải đấy, cấm Mịch, giờ cô nhất định phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt.”
Tô Cấm Mịch lúc này chợt chú ý tới Thịnh Hiền Hoa thường ngày tuỳ tiện, nay tự dưng lại ngại ngùng khó hiếu, đôi mât lấp lánh rực rỡ, thường khẽ nhìn về phía Trần Dịch Thành đang đứng cạnh bên.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hình như cô hơi hiểu ra rồi.