Tô Cấm Mịch: “Nôn nghén ấy, tôl có thai rồi.”
Tin nhán sau khi gửi đi, giống như hòn đá chìm xuống đáy biến vậy, Tống Minh Hiện chậm chạp mãi không nhắn trả lời lại.
Tô Cấm Mịch tưởng là anh ta bận việc khác rồi, sau đấy chờ hai phút cũng không thấy tin nhắn lại, thì tắt màn hình điện thoại đặt lên bàn.
Sau khi thấy hành động của Tô cấm Mịch, sắc mặt lạnh lùng của Thời Cảnh An cuối cùng cũng dịu đi.
Sau khi cân nhắn trong lòng một hồi, Tô cấm Mịch ngoảnh đầu nhìn vào đỏi mát Thời Cảnh An, mím môi nói: “Về chuyện nhà hàng đồ Tây và tiệc sinh nhật, em muốn giải thích với anh.”
Thời Cảnh An hoàn toàn không ngờ tới cô lại bỗng dưng nhắc tới chuyện này, tâm trạng vui vẻ gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
“Tiệc sinh nhật đó, em thật sự không biết Tống Minh Hiên cũng sẽ tham gia, với cả cho dù biết cũng có làm sao chứ, quan hệ giữa bọn em vần luôn là hai người bạn, em không hề làm chuyện gì có lỗi với anh cả.” Cô một hơi nói hết câu, sau đó tha thiết chờ mong nhìn biếu cảm anh.
Tai Thời Cảnh An chỉ nghe thấy câu “quan hệ giữa bọn em vẫn luôn là hai người bạn”, giữa đôi lông mày hiện ra ý cười mờ nhạt, dường như vô cùng hài lòng với giải thích của cô.
Quan sát một lúc, thấy anh cũng không tức giận gì, Tô cấm Mịch mới nói tiếp: “Còn có vụ nhà hàng đồ Tây, em tin là lúc anh lấy ảnh ở nhà hàng đồ Tây từ Tô Tú Anh sẽ biết, lúc ấy em không biết cố ta ở đấy tư thông cùng một người đàn ông khác, thế nên mới tới đấy, căn bản là không giống như trên mạng nói, tới dụ dỗ Tống Minh Hiên.”
Thật ra chuyện này, Thời cảnh An đã âm thầm điều tra từ lâu rồi.
Mà điều khiến anh không vui, vẩn luôn là thái độ của cô về việc này. Bây giờ thấy giọng điệu chân thành của cô, chủ động thẳng thắn, anh còn lý do gì mà không tin cồ nữa chứ?
Anh giơ tay vén sợi tóc rủ của cố ra sau tai, môi mỏng khẽ nhếch: “Nhớ rồi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải nói cho anh trước, nhé?”
Cô vui vẻ gật đầu: “Em nhớ rồi!”
Sau khi biết Tô cấm Mịch mang thai, Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt kích động không thôi, hôm sau đã mang quà tới thăm hỏi chúc mừng rồi.
“Các cô đoán xem, nếu như Tô Tú Anh biết Tô cẩm Mịch có thai rồi, có khi nào tức tới ngất ngay tại chỗ không?” Thịnh Hiền Hoa xoa cái bụng phẳng của Tô cẩm Mịch, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười xấu xa.
Nghe vậy, Châu Minh Nguyệt nhớ ngay tới chuyện đợt trước xuất hiện trên mạng, chợt rùng mình nói: “Chắc chắn rồi! Cô ta ghét Cấm Mịch vậy cơ mà, nếu như biết cấm Mịch mang thai rồi, không chừng còn âm thầm gây ra chuyện xấu gì nữa đấy!”
Chương 54: Tới nói chuyện với cậu ấy đi
Chuyện này, Tô cấm Mịch đã trao đối với Thời Cảnh An rồi. Với tính cách của Tô Tú Anh, cô ta vẫn luôn nhớ nhung Thời cảnh An, nếu như biết cô giờ mang thai rồi, sao có thế dễ dàng bỏ qua cho cô được?
Cô cũng không phải sợ Tô Tú Anh, nhưng cũng lo sinh mạng đứa trẻ trong bụng sẽ bị uy hiếp.
Dù sao thì dao sắc dễ tránh, bắn lén khó phòng mà!
Sau khi nghe cô ấy nói thế, Thịnh Hiền Hoa vội gật đầu liên tiếp, sau đấy tự trách nói: “Đều do tôi suy nghĩ không kỹ, chuyện mang thai tốt nhất không nên nói ra ngoài sớm, tránh rước thêm rắc rối!”
Nói rồi, lại thấy hai tay Thịnh Hiền Hoa ôm mặt, hơi bùi ngùi nói: “Ba người chúng ta tuổi tác cũng tương đương, Châu Minh Nguyệt với tôi còn đang FA thế này, cỏ lại đi nhanh nhất, kết hôn xong giờ còn có em bé nữa, ôi…”
Châu Minh Nguyệt cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc buồn rầu của cô ấy: “Đúng vậy, tôi cũng muốn tìm bạn trai rồi kết hôn quá đi.”
Lúc mới đầu, Tô Cấm Mịch còn tưởng họ đang nói đùa, sau lại thấy Châu Minh Nguyệt nói thế, thời kỳ FA của hai người ấy cũng khá lâu rồi, lạ thật đấy!
Dù sao vẻ ngoài của Thịnh Hiền Hoa với Châu Minh Nguyệt đều rất đẹp, hơn nữa tính cách của hai người hoạt bát cởi mở,
không lý nào lại độc thân lâu như vậy được chứ nhỉ!
“Tháng trước tôi vừa mới chia tay xong, đành vậy thôi, số mệnh tốt quá, cứ gặp phải mấy tên cặn bã.” Lúc Châu Minh Nguyệt nói tới chuyện này, nụ cười trên mặt vô cùng bất lực.
Mà Thịnh Hiền Hoà thì không như thế, cô ấy dường như chẳng muốn nhắc đến chuyện này một chút nào, sau đấy gượng gạo mà đối chủ đề.
Châu Minh Nguyệt với cô ấy biết nhau từ nhỏ, chắc cũng biết được cấm kỵ trong đấy, còn âm thầm nháy mắt với Tô cấm Mịch, đế cô không hỏi thêm.
Mỗi người không ít thì nhiều đều giấu vài điều tâm sự, Tô cấm Mịch tất nhiên sẽ không miễn cưỡng ép hỏi cô ấy, thuận theo đề tài của cô ấy đế nói chuyện tiếp.
Đúng lúc này, người giúp việc bà Trương tự dưng chạy từ ngoài cửa tới, lúc vào tới phòng còn đang thở hổn hến: “Mợ, mợ chủ, bác sĩ Trần bảo mợ chủ qua đấy một chuyến!”
Nghe thế, trong lòng Tô cấm Mịch hẵng một nhịp.
Chẳng nhẽ Thành Tú xảy ra chuyện gì rồi?