Thời Cảnh An cúi đầu nhìn cô vài lần, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia Trương, bảo ông ấy cấp tốc mang thức ăn lên.
Còn lâu Tô Cấm Mịch mới có lòng đến mức cố ý nhịn đói chờ anh về ăn cùng, chỉ là mấy ngày nay cỏ ăn không ngon miệng, ngửi tháy mùi dầu mỡ trong thức ăn sẽ không nhịn được buồn nôn thỏi.
Cúp điện thoại chưa được bao lâu, quản gia Trương và mấy người hầu khác đã bưng đồ ãn mới lên.
Ngay khi thức ăn được bê vào trong phòng, ngửi thấy hương vị béo ngậy tản ra trong không, dạ dày Tô cấm Mịch mãi mới bình ốn được, lại cuộn trào không ngừng.
Cồ hốt hoảng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vòng tay ra sau khoá cửa lại, mở vòi nước ở mức to nhất, rồi mới ghé vào trên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Nhìn bóng dáng vội vã của cô, Thời Cảnh An khẽ nhíu mày, sau đó sắc mặt u ám theo vào.
Vặn tay nắm cửa, thấy cửa bị chốt khoá bên trong rồi.
Thời Cảnh An đập mạnh vài cái lên cửa: “Tô cấm Mịch, mở cửa!”
,ẩOẹ..r
Tô Cấm Mịch không rảnh để ý tới, cảm giác buồn nôn không ngừng cuộn trào lên thật sự quá mãnh liệt, mặc kệ cô có cố gắng nhịn thế nào, cũng không ăn thua.
Thời Cảnh An đứng ở ngoài cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy ồ ồ trong nhà tắm truyền ra, lẫn trong đấy còn có tiếng nôn thốc nôn tháo, sốt ruột tới đập cửa mấy lần mà không có đáp lại, đang muốn đạp cửa xông vào.
Cuối cùng cánh cửa nhà tắm vốn đóng chặt cũng được mở ra từ bên trong, Tô cấm Mịch lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ tái nhợt phủ kín hơi nước trong suốt, giữa mày nhíu chặt: “Xin lồi, em không cố…”
Còn chưa nói hết câu, một vòng tay vững chãi mạnh mẽ bỗng ỏm chặt cô vào lòng, giọng nói khàn khàn của Thời Cảnh An từ trên đỉnh đầu vang tới, trong giọng nói tràn đầy lo lẳng: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Tô Cấm Mịch nôn mửa cả một ngày trời, hơn nữa lại không muốn ăn, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, uế oải dựa vào trong lòng anh.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô mới nhỏ giọng nói: “Giờ em ốn rồi, anh không cần phải lo đâu.”
Thời Cảnh An cúi xuống thấy đôi chân trân của cô, nhướng mày, rồi bế ngang cô lên đi tới bẽn giường.
Tô Cấm Mịch quay đầu nhìn thoáng qua đồ ăn đặt trên bàn, loáng thoáng cảm giác dạ dày lại hơi khó chịu.
Cô vội bụm miệng lại, cau mày nói với Thời Cảnh An: “Em không muốn ăn, anh bảo họ thu dọn cơm nước đi được không?”
Thời Cảnh An thấy cô thật sự rất khó chịu, bèn nhanh chóng gọi người hầu lên thu dọn đồ ăn.
Sau đó lại nghe lời cỏ mở toang cửa số ban công ra.
Có cơn gió mát từ cửa số sát đất dần thối vào trong, tản hết mùi thức ăn trong phòng đi.
Lúc này Tô cấm Mịch mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Thời Cảnh An đi tới dỗ cô: “Cả ngày em chẳng ăn gì cả, ăn ít cháo được không?”
Lúc này cô chẳng muốn ăn gì cả, nhưng thấy sắc mặt lo lắng của Thời Cảnh An, chỉ có thế gật đầu đồng ý.
Lần này bưng lên là cháo trắng, sau khi Tô cấm Mịch lo lắng ăn hai miếng, thấy khỏng buồn nôn, mới đế Thời Cảnh An đút tiếp.
Đút cháo cho cỏ ăn xong, Thời Cảnh An vẫn chưa yên tâm, lại bảo Trần Dịch Thành tới khám cho cô.
“Có thai rồi?”
Sau khi biết được tin này, Tô cấm Mịch sững người, như đang ở trong mơ vậy.
Sau khi Thời cảnh An sửng sốt một lát, hỏi: “Cậu có chắc không?”
Trần Dịch Thành vòng tay trước ngực, nhìn hai người hơi bất đác dĩ: “Đúng vậy! Không sai đâu, đã mang thai năm tuần rồi.”
Sau khi nói xong, khoé môi anh ta khẽ cong lên, trêu chọc Thời Cảnh An: “Mấy ngày này cảm xúc của mợ chủ Thời thay đối thất thường, cậu phái nhẫn nại hơn đấy.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Dịch Thành đứng dậy rời đi, trước lúc đi, còn không quên tỉ mỉ mà đóng cửa giúp họ.
Trong phòng ngủ nhanh chóng yên tĩnh lại.