“Cách gì?”
“Đón ý nói hùa với anh ấy trên giường nhiều vào, cách này dùng bất cứ lúc nào cũng có tác dụng!”
Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, Tô cấm Mịch vẩn cảm thấy mỗi tấc da thịt trên người đang mơ hồ đau đớn.
Cách đền bù bằng “Thịt”, tạm thời cô không có ý định sử dụng.
Dù sao cô đã hiếu rõ rồi, khi người đàn ông đang ghen, đang tức giận, ra tay sẽ tàn nhẩn đến mức nào.
Sau khi cúp điện thoại, Tô cấm Mịch có chút nản lòng nằm ra giường.
Khi cô đang đau khố nghĩ xem nên dỗ dành Thời cảnh An thế nào, thì đột nhiên không biết bị làm sao, cảm giác buồn nôn lại trào lên.
Cô liên tục nhảy xuống giường, hai tay che kín miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau đó là nôn mửa như đứt từng khúc ruột, giốt hệt trưa hôm đó, một trận nôn mửa kinh thiên động địa, kết quả phun ra hết
không còn lại gì trong bụng.
Cỏ mở vòi nước ra rửa mặt, cảm giác dòng nước lạnh lẽo chảy trên mặt mới khiến cô thoải mái hon một ít.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cỏ cũng không đế ý đến chuyện này nữa, vẫ tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ mình như bình thường.
Kiếm trước cô chỉ mơ hồ nhớ rõ mẹ cô và Tô Thành Tú xảy ra tai nạn xe cộ, sau này nghe được một vài lời nói chuyện vụn vặt, nói là xe xảy ra vấn đề.
Nhưng vì lúc ấy cô còn nhỏ tuối, khi mẹ cỏ xảy ra tai nạn xe cộ, cô lại đang đi học ở tỉnh ngoài, bỏ lỡ thời gian điều tra có lợi nhất.
Khoảng thời gian trước, cô đã copy lại tình hình công ty vận chuyển của nhà họ Tô mấy năm gần đây trong máy tính của Thời Cảnh An, sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra, năm mẹ cô và Tỏ Thành Tú xảy ra tai nạn xe cộ, không hiếu sao tất cả cố phần của mẹ cô trong tập đoàn Tô Thị đều chuyến sang danh nghĩa Du Vân Linh.
Sở dĩ Du Vân Linh có thể hành động trắng trợn như thế, nhất định là do Tô Quốc Vĩ ủng hộ.
Chuyện xảy ra năm đó, Tô cấm Mịch vĩnh viễn không bao giờ quên được!
Cùng ngày đưa tang mẹ cô, Du Vân Linh trang điểm xinh đẹp dẩn Tô Tú Anh ra nước ngoài nghỉ phép, sau đó Tô Quốc Vĩ vội
vàng xử lý qua loa chuyện tang lễ, cũng ra nước ngoài theo, đế lại một mình cô xử lý chuyện hậu sự, còn phải bôn ba đến bệnh viện chăm sóc Tô Thành Tú.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tô cấm Mịch không có cách nào khiến mình tỉnh táo lại, trái tim vô cùng đau đớn giống như bị dao đâm vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng bị đấy ra.
Thời Cảnh An bình tĩnh bước vào, nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của cô, rõ ràng anh có chút sửng sốt.
Sau đó anh cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Cấm Mịch vội vàng đưa tay lên dụi mắt mình, cất chiếc laptop đang đặt trẽn gối đi, tâm trạng sa sút, nói: “Không có việc gì cả.”
Hiển nhiên Thời cảnh An không tin cô thật sự không sao.
Ánh mát anh nặng nề bước tới, vươn tay ra nắm lấy cằm cỏ, ép cô phải ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, cất giọng khàn khàn: “Cùng một vấn đề, anh không muốn hỏi lại lần thứ hai.”
ĐÔI mi vừa dài vừa dày của cô khẽ run rấy, sau khi đè xuống cảm giác phiền muộn tích tụ trong lòng, cô mới đứng dậy nhìn vào mắt anh nói: “Thật sự không có việc gì cả.”
“Vậy tại sao cả ngày hôm nay đều không ăn cơm.” Giọng anh có chút hùng hố dọa người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Nghe thấy thế, Tô cấm Mịch lập tức hiểu ra, nhất định là do quản gia Trương đã nói với anh chuyện này.
Cô lắc đầu: “Em khồng thấy đói.”
“Em muốn chờ anh về ăn cùng à?”