Đám người đang đứng chắn trước hành lang thấy thế, vội vàng nhường đường cho anh.
Bị cái nhìn đầy uy hiếp của Thời cảnh An dọa sợ, nên không ai dám nói chuyện tiếp.
Sau đó Thời Cảnh An lạnh lùng, bước chân vững vàng bế Tô Cấm Mịch xuống lầu.
Thịnh Hiền Hoa đứng bên cạnh, thu hết tình cảnh vừa rồi vào trong mắt, sau đó quay đầu nhìn Tô Tú Anh, nhất là khi nhìn thấy dấu tay trên mặt cô ta, khóe miệng cô ấy lại nhếch lên nở nụ cười khinh thường.
Quả nhiên chỉ có loại người ngu xuẩn như Tô Tú Anh mới có thế làm ra được chuyện này, cô ta cho rằng bí mật tố cáo như vậy, có thể khiến vợ chồng nhà người ta cãi nhau sao?
Hỏm nay có thế nói là tự vác đá nện chân mình rồi, đúng là ngu không ai bằng!
Trông thấy mọi chuyện không phát triển theo hướng bản thân kỳ vọng, Tô Tú Anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thời Cảnh An bế Tỏ cấm Mịch xuống lầu, đúng lúc đụng phải Tống Minh Hiên đang đi tới.
Thời Cảnh An lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không nói gì cả, cất bước ra ngoài.
Tô Cấm Mịch vụng trộm nhìn qua bả vai Thời Cảnh An, nở nụ cười xấu hố với Tống Minh Hiên.
Khóe miệng Tống Minh Hiên mang đầy vẻ đắng chát, khẽ gật đầu với cô.
Nhận ra động tác của người trong ngực, sác mặt Thời Cảnh An lập tức trở nên buồn bực u ám hơn nhiều, giọng anh mang theo khí tức nguy hiếm nồng đậm: “Tô cấm Mịch, em cảm thấy anh không dám ném em xuống, đúng không?”
Nghe thấy thế, cơ thế Tô cấm Mịch lập tức cứng đờ, vội vàng rụt cổ lại.
Khi ngồi vào trong xe, vẻ mặt Thời Cảnh An vẫn không chút biếu cảm như cũ, xem ra vẩn tức giận vì chuyện vừa rồi.
Ngay cả tài xế cũng nhận ra được bầu không khí lạnh lẽo trong xe, ỏng ta không dám thở mạnh, ngoan ngoãn lái xe ra ngoài.
Bầu khỏng khí như vậy thật sự rất lúng túng.
Tô Cấm Mịch len lén nhìn sang Thời cảnh An, khẽ ho khan một tiếng, đinh phá tan cục diện bế tác: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Cô nhớ rõ lúc mình ra ngoài, chỉ nói với anh hôm nay mình đi tham gia một buối tiệc sinh nhật, không hề nói rõ là mình đi đâu.
Thời Cảnh An nghiêng đầu nhìn cô một cái, không đáp mà hỏi lại: “Em không hy vọng anh đến à?”
Tô Cầm Mịch:”… Không phải thế/
“Vậy là gì?”
Tỏ Cấm Mịch lập tức cảm thấy có chút thất bại, trước đó cỏ định giải thích với anh, nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi nhăn mặt xoắn xuýt một phen, Tô cấm Mịch khẽ dịch sang bên cạnh, dùng chân nhẹ nhàng chạm vào chân anh.
Phát hiện ra anh không né tránh, cô tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, dứt khoát gác chân mình lên đùi anh, đôi mắt đáng thương mở to nhìn Thời cảnh An, giống như đang yên lặng cầu xin tha thứ.
Thật ra chuyện ngày hôm nay, Thời cảnh An hoàn toàn tin tưởng cô.
Còn về những lời Tô Tú Anh nói, anh không hề tin tưởng chút nào.
Điều khiến anh đế ý chính là, xảy ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, nhưng từ đầu tới cuối Tỏ cấm Mịch lại không hề nói với anh.
Nghĩ đến điều này, Thời Cảnh An lại quyết tâm rụt chân mình lại, sau đó mặt không biểu cảm quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số.
Ban đầu thấy anh không từ chối để cô đụng chạm, Tô cấm Mịch còn cho rằng mình sắp dỗ dành được anh rồi. Sau đó thấy cảnh này, cô mới biết chuyện còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Sau khi về đến nhà, Thời cảnh An đi thẳng đến phòng làm việc, rồi đóng cửa lại.
Tô Cấm Mịch nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, cũng quay người đi về phòng ngủ.