Thật sự lần này tới bữa tiệc sinh nhật, cô cũng không biết Tống Minh Hiên có tới cho nên không có nói cho cảnh An biết.
Nhưng sau lời nhắc đầy chủ ý của Tô Tú Anh, vô hình chung khiến cô như có ý định chụp mũ xanh. Với địch ý của Thời Cảnh An dành cho Tống Minh Hiên, mọi chuyện sẽ đi theo hướng nghiêm trọng hơn.
Thấy sắc mặt của Thời Cảnh An âm trầm, trong mắt Tô Tú Anh tràn đầy hả hê.
Với chuyện này, Tô cấm Mịch tự biết mình đuối lý. Hơn nữa là chuyện riêng của vợ chồng, cô không muốn giải quyết trước mặt mọi người, cỏ định sau khi trở về sẽ giải thích với anh.
Vì thế cô kéo lấy tay anh, khẽ nói:
“Chúng ta trở về rồi nói sau nhé!”
Ánh mắt Thời Cảnh An nhìn vẻ xấu hố và ủy khuất của cô, trong lòng mềm nhũn nói:
‘Được!”
Thấy mọi chuyện không đi theo hướng mình muốn, Tô Tú Anh quýnh lên, vội nói thêm:
“Chị à, em biết em không nên thân thiết với cậu chủ Tống. Nhưng không thế vì thế mà chị kéo em ngã xuống hồ bơi. Lúc đó còn có nhiều người như vậy, sao chị có thể…”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.
Lúc đó, ánh sáng ngoài sân tương đối tối, Tô cấm Mịch và Tô Tú Anh tranh chấp, mọi người cũng không thấy được rõ ràng. Hơn nữa, gần như cả hai đều rơi xuống nước cùng một lúc. Chuyện này cũng khó có thế phân biệt được.
Đối với việc này, vốn Tô cấm Mịch không định tính toán với cồ ta. Nhưng cô ta lại ở trước mặt mọi người trái phải lận lỗn như này. Côn không thế chịu được nữa:
“Cỏ nói láo cái gì? Rõ ràng là cô đấy tôi xuống bế bơi trước.”
Tô Tú Anh liếc nhanh Thời cảnh An, cố gắng nói:
“Em sao có thế nói bậy? Hai ngày trước, chị đi ăn cơm cùng cậu chủ nhà họ Tống. Chuyện này đến giờ em vẫn thay chịu giấu. Thế nhưng không nghĩ tới, chị lại nhẫn tâm như vậy. Chị, em thật rất thất vọng.”
Lúc này, sau khi Tô Tú Anh nói ra những lời này, mọi người đang xem náo nhiệt ở bên cạnh tất nhiên sẽ tin tưởng. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô cấm Mịch, vài tiếng thảo luận lấm
bấm vang lên.
“Thật kinh tởm, đã có gia đinh rồi mà vẫn còn đi ra ngoài ve vãn.”
“Thoại nhìn là một người ngây thơ, sau lưng lại làm ra việc xấu hố thế, thật đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
Những lời đàm tiếu này, giống như kim đâm vào lồ tai, Tô cấm Mịch nhíu mày.
Sác mặt của cô trầm xuống, đột nhiên cô tiến lên mấy bước, giơ tay tát vào khuôn mặt mềm mại của Tô Tú Anh, nghiêm giọng nói:
“Tô Tú Anh, tôi nhịn cô không phải vì tôi sợ cô mà là tôi lười tính toán với cô. Nếu cô lại ngậm máu phun người tiếp thì sẽ không đơn giản là một cái tát đâu.”
Sau khi bị ăn một cái tát trước mặt đám đông, Tô Tú Anh lập tức choáng váng. Mãi cho đến khi cảm giác đau đớn nóng rát trẽn mặt truyền đến, cô ta mới phản ứng lại.
Tiếp đó cô ta không quan tâm có rất nhiều người xung quanh đang nhìn mình, vẫn nghiến răng nghiến lợi xông lên muốn liều mạng với Tô cấm Mịch.
Kết quả tay còn chưa chạm được vào người Tô cấm Mịch, đã bị Thời Cảnh An bắt được.
Tay Thời cảnh An dùng sức đấy cô ta về phía sau, chỉ trong nháy mắt Tô Tú Anh đã bị ép lui lại mấy bước.
Cô ta không thế tin nổi nhìn về phía Thời cảnh An, trong miệng khẽ nỉ non một câu: “Anh rể…”
Trông thấy cảnh này, quần chúng lại bắt đầu châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn tán.
Tô Cầm Mịch đã quen với những lời xì xào bàn tán kiểu này rồi, cô vần luôn biết, thật ra đối với đa số người, khả năng chân tướng cũng không phải rất quan trọng, so với chân tướng sự việc, bọn họ thích bàn tán với nhau hơn, dường như chuyện lần này cũng đang phát triển theo khuynh hướng mà bọn họ yêu thích.
Thời Cảnh An quay người, dùng ánh mắt sắc bén đảo qua, đám đông đang líu ríu không ngừng lập tức im bặt.
“Chúng ta về nhà thôi.” Nói xong, Thời cảnh An xoay người bế Tỏ Cấm Mịch lên.