Đứng ở bên cạnh, Thịnh Hiền Hoa không nhịn được nữa, cô ấy lạnh lùng nói:
“Tô Tú Anh, sao tôi thấy sở thích của anh rế mà cô có vẻ còn quen thuộc hơn chị gái mình?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh phát ra vài giọng nói khó chịu.
Tô Tú Anh cứng họng, trên mặt hiện vẻ cáu kỉnh nhưng cô ta lại khống dám tức giận tại chỗ này.
Trong phòng nghỉ bỗng có chút xấu hố.
Châu Minh Nguyệt khơi sang chuyện khác, nói với Tô Tú Anh:
“Tỏ Tú Anh, cô mặc bộ này cũng đẹp đấy. Thoạt nhìn khá gợi cảm, còn rất đẹp trai.”
Lời vừa dứt, tầm mát của mọi người cũng dời đi.
Tô Tú Anh cực kỳ hưởng thụ ánh mắt hâm mộ hay ghen tỵ của mọi người.
“Thật sao? Tôi chỉ tùy tiện lấy một bộ treo trong tủ. Mặc lên cảm thấy khá tốt.”
Cô ta vừa nói vừa cố ý đẩy Tô cấm Mịch ra, đứng trước gương tự mình ngắm nghía.
Thịnh Hiền Hoa nhìn bộ trang phục trên người Tô Tú Anh, nhịn không được trừng mắt lớn.
Nó có thế xấu được sao? Ánh mât Tô Tú Anh sắc bén, chọn lựa bộ mới nhất và đắt nhất.
Đúng lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng hổn loạn.
Sau đó, có tiếng bước chân đi lên trên tầng.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Ai đó?”
Thịnh Hiền Hoa nghi ngờ đi ra mở cửa.
Khi mở cửa, cô ấy thấy một người đàn ồng cao lớn trẻ tuối, ngũ quan cực kỳ anh tuấn. Trên người mặc chiếc áo sơ mi có họa tiết đơn giản kết hợp với quần tây đen, Trên mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí.
Ánh mắt đen lạnh lùng của Thời Cảnh An lướt qua đỉnh đầu của Thịnh Hiền Hoa, lướt một vòng trong phòng. Khi nhìn thấy Tô Cấm Mịch, đôi lông mày đang nhíu chặt đột nhiên thả lỏng.
Tô Cấm Mịch cũng nhìn thấy anh, cô đứng dậy đi tới:
“Thịnh Hiền Hoa, đây là chồng của tôi.”
Tô Tú Anh cũng nhìn thấy Thời cảnh An, trong lòng cô ta vui vẻ.
Nhưng khi nghe Tô cẩm Mịch mềm mại gọi “Chồng” thì trong mắt cỏ ta tràn đầy vẻ đố kỵ.
ở đây đều là những cô gái trẻ tuổi, khi nhìn thấy Thời cảnh An thì đều nhìn đến ngây người, sau đó khó nén nỗi kích động nhỏ giọng bàn luận.
Nhìn thấy cảnh này, Tồ Tú Anh càng tức giận.
Nếu như lúc trước người gả cho Thời Cảnh An là cô ta thì hôm nay người được hâm mộ sẽ không phải là Tô cấm Mịch.
Thật ra không cần Tô cấm Mịch giới thiệu, Thịnh Hiền Hoa cũng biết người đứng ngoài cửa là Thời Cảnh An. Vậy nên cô ấy rất tự giác đứng sáng một bên.
Thời Cảnh An kéo Tỏ cấm Mịch vào trong lòng, nhìn khắp một lượt người của cô.
Biết anh đnag lo lắng điều gì, Tô cấm Mịch lập tức nói với anh: “Em không sao rồi.”
Quan sát khắp một lượt của Tô cấm Mịch, phát hiện thật sự khỏng sao, cuối cùng Thời Cảnh An cũng có thế yên tâm.
Lúc bọn họ định rời đi thì Tô Tú Anh cười dịu dàng đi tới:
“Anh rế, anh cần phải cảm ơn cậu chủ nhà họ Tống. Vừa nãy là anh ta liều lĩnh nhảy vào bể bơi cứu chị lên.”
Nghe vậy, Tô cấm Mịch nhướng mày.
Quả nhiên là Tỏ Tú Anh vắt hết óc nghĩ cách hại cồ.
Cô cấn thận ngước lên nhìn cảnh An. Phát hiện sắc mặt anh thâm trầm, dõi mắt lóe ra tia lạnh.
Trong lòng cô lộp bộp.