Hai âm thanh vang lên, hai hàng nước bắn lên. Sao đó, trên bờ có tiếng người hô:
“Có người rơi xuống nước! Người đâu rồi?”
Tống Minh Hiên đang nói chuyện với bạn bè, nghe thấy tiếng hô thì quay người lại. Anh ta thấy Tô cấm Mịch đang vùng vẫy
trong nước thì giật mình, sau đó nhanh chóng chạy tới nhảy xuống bế bơi.
Tô Cấm Mịch là điển hình tiêu biểu của vịt lên cạn. Rơi xuống bế bơi bị uống mấy ngụm nước, mũi sặc phát đau.
Chờ tới lúc cô được Tống Minh Hiện cứu lên mới lại lần nữa cảm nhận được sự sống, cả người điên cuồng ho khan.
Từ lúc Tô Cẩm Mịch rơi xuống nước đến lúc được cứu lên chỉ mất mấy phút, tốc độ cực nhanh khiến cho các vị khách khiếp sợ.
Lúc Tỏ Tú Anh được cứu lên bờ, cả người cỏ ta đều thảm hại.
Tô Cấm Mịch quay lại liếc cô ta thì thấy trong mắt cô ta tràn ngập hận thù.
Tập đoàn Thời Thị.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc và rời khỏi.
Thời Cảnh An đang ngồi thu dọn lại tài liệu, đôi mắt lạnh sẳc bén, vẻ đẹp trai nhìn không ra cáu kỉnh, cả người anh tỏa ra khí chất mạnh mẽ khó ai có thế đến gần.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trợ lý Lý hoảng hốt chạy vào:
“Chủ tịch Thời…’
Thời Cảnh An đầu cũng không ngấng lên, biếu cảm tẻ nhạt hỏi:
“Có chuyện gì?”
Trợ lý Lý đã làm việc bên cạnh Thời Cảnh An mấy năm, hiếu rõ anh không thích những nhản viên hấp tấp.
Vì thế, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp rồi mới nói:
“Bà chủ xảy ra chuyện rồi.”
Lời vừa nói xong, đột nhiên bút từ tay của Thời Cảnh An roi xuống. Anh ngước mặt lên nhìn anh ta. Trong đỏi mặt lạnh lùng hiện lên thần sắc sỡ hãi, gằn từng chữ nói:
“Giờ cô ấy đnag ở đâu?”
Trợ lý Lý lập tức run sợ đáp:
“Thịnh, nhà họ Thịnh.”
ở bên kia.
Bởi vì chuyện rơi xuống nước nên Thịnh Hiền Hoa đế Tô cấm Mịch và Tô Tú Anh vào phòng nghỉ, thay quần áo cho hai người.
Dáng người của Tô cấm Mịch và Thịnh Hiền Hoa không chênh lệch nhiều, hơn nữa cả hai đều gầy. Khi thay quần áo của Thịnh Hiền Hoa cho Tô cấm Mịch thì vừa vặn.
“Cấm Mịch, cô mặc bộ này thật đẹp!”
Thịnh Hiền Hoa và mấy khách mời nữ khác đồng thanh nói.
Tỏ Cấm Mịch cũng nhìn mình trong gương, chiếc áo phông dài mày đen trắng, có thiết kế cắt một bên tay áo, bên dưới lộ ra hơn nửa rốn. Cả người tràn đầy sức sống.
Phong cách ăn mặc của cô thiên về hướng thục nữ. Nói thật, đây là lần đầu mặc loại gợi cảm như này. Nhưng không thế không nói thật rất đẹp.
Cùng lúc đó, Tỏ Tú Anh cũng thay quần áo xong.
Thấy Tỏ Cấm Mịch đứng trước gương, những người khác vây quanh ngẳm nhìn, Tỏ Tú Anh lóe lên nụ cười đầy ấn ý.
Tô Tú Anh liếc nhìn Tô cấm Mịch ở trong gương sau đó giả vờ lo lắng hỏi:
“Chị, trước đây chị đều chiều theo gu thấm mỹ của anh rể, chưa bao giờ dám mặc mấy bộ như này. Chị không sợ mặc vậy sẽ khiến anh rể không vui sao?”
Tô Cấm Mịch nghe được ý của cô ta, khóe môi nâng lẽn nụ cười chế nhạo. Cô nhìn Tô Tú Anh qua gương, ý cười không đạt đến đáy mắt nói:
“Không cần em gái phải lo lắng. Ánh rế em không phải người dễ tức giận như vậy.”
Nghe thấy vậy, Tô Tú Anh nâng khóe miệng định nói tiếp.