Tỏ Tú Anh cũng chẳng chú ý tới biếu cảm trên gương mặt cỏ ấy, vần vui vẻ đón nhận ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị của những người khác.
Sở dĩ cô ta bỏ vốn gốc như thế, không tiếc lấy thân thế của mình đi đối tiền, chính là vì không muốn thua Tỏ cấm Mịch!
“Chị gái, món quà chị muốn tặng là gì thế?” Tô Tú Anh với vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tô cấm Mịch.
Cô ta vừa nói xong, mọi người cũng dời ánh mắt sang Tô cấm Mịch, dù sao thì cô cũng là vợ của Thời cảnh An, tin rằng nhất định sẽ không vung tay quá thấp.
Thấy ánh mắt của mọi người đều chuyến qua đây, Tô cẩm Mịch chẳng luống cuống hay xấu hố gì hết, tự nhiên đưa quà cho Thịnh Hiền Hoa: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Thịnh Hiền Hoa mang tâm trạng mong chờ mở hộp quà ra, phát hiện là một sợi dây chuyền. Tuy nhiên giá của sợi dây chuyền này đắt đỏ, nhưng lại kém cỏi hơn cây trâm cố Tô Tú Anh tặng rất nhiều.
Sau đó, bên cạnh lập tức có vài ánh mắt khinh thường liếc tới, còn có mấy lời khó nghe: “Chậc! Còn tưởng rằng giàu có lắm, diễn kịch cả buối rồi chỉ tặng thứ này thôi à?”
“Cô cũng biết đó, loại nghèo hèn như thế mà gả vào nhà giàu, nhất định là sẽ bị đối xử khác, có thế mua được vòng cố như thế này đã không tệ lắm rồi.”
“Xem ra gả vào nhà giàu cũng không ốn lám! Kết hỏn mà không có quyền thế thì khác gì bị người ta coi như nô lệ?”
Những lời khó nghe lời ấy chui vào tai Tỏ Tú Anh, cô ta lập tức cảm thấy lổ chân lông toàn thân rất thoải mái.
Đối với cỏ ta mà nói, Tô cấm Mịch bị người ta xem thường chính là niềm vui duy nhất của cô ta.
Tỏ Cấm Mịch không đế tâm đến những lời đó cho lắm, người xưa thường nói món quà nhỏ mà tấm lòng to, lúc lựa chọn vòng cố cô cũng rất nghiêm túc.
Kết quả đúng lúc này, Thịnh Hiền Hoa tháo chiếc vòng cố đắt tiền trên cố mình xuống. Sau đó cô ấy lấy chiếc vòng Tô cấm Mịch đưa cho đeo lên cố, còn nhờ Châu Minh Nguyệt mang gương đến đế soi.
Giờ mới phát hiện ra, chiếc vòng cố thật sự hợp với chiếc váy hôm nay của cô ấy. Hơn nữa, chiếc cổ trắng nõn nà tinh tế của cô ấy được tôn lên cực kỳ xinh đẹp.
“Cấm Mịch, cô đúng là có mắt nhìn. Tôi đã ngắm sợi dây chuyền này rất lâu. Không ngờ được chúng ta lại hiếu nhau thế.”
Thịnh Hiền Hoa vui vẻ kéo tay của Tỏ cấm Mịch nói.
Thấy cô ấy có vẻ thích chiếc vòng cố thật, Tô cấm Mịch cũng vui vẻ nói:
“Cô thích là tốt rồi.”
Sau hành động của Thịnh Hiền Hoa, những giọng nói khó chịu ban đầu dần dừng lại.
Mọi người quan sát kỹ lại thì thấy Thịnh Hiền Hoa nói không sai. Vòng cổ này đeo lên cực kỳ đẹp. Những giọng nói khinh bỉ lúc trước thay đối trong nháy mắt, dành lời khen ngợi cho cô.
Mặt Tô Tú Anh ở bên cạnh đen lại, tức giận đến mức cả người không kiềm chế được run rấy, hai tay buông thõng bên người nắm chăt lai.
Để có thể ở bữa tiệc này đấy Tô cấm Mịch xuống, thời gian qua cô ta đã phải hao tâm tốn trí bao nhiêu mua được quà tặng đắt như vậy. Cuối cùng so ra lại kém chiếc vòng cổ đứt đoạn mà Tô cấm Mịch tùy tiện mua.
Phần tặng quà kết thúc, tiếp theo là khoảng thời gian mọi người vui chơi vui vẻ.
Vui chơi đến chín giờ, trong lòng Tô cấm Mịch nhớ Thành Tú. Hơn nữa, trước khi ra cửa, cô cũng hứa với Cảnh An sẽ cố gắng về sớm.
Ngay lúc cô chuẩn bị nói một tiếng với Thịnh Hiền Hoa thì Tô Tú Anh từ phía đối diện đi tới.
Đúng là âm hồn bất tán!
Trong lòng Tô cấm Mịch thầm trợn mắt
“Tô Cấm Mịch, cỏ rất vui đúng không?”