Vừa nãy lúc đi tới, Tổng Minh Hiên đã thấy Tô Tú Anh ở đó, còn sửng sốt một chút nữa.
Vì cảnh tượng đã thấy ở gác lửng trên không, cộng thêm lúc ở nhà hàng Tây, Tống Minh Hiên cũng đã phát hiện ra tình cảm bất hoà giữa hai chị em cô.
Vì vậy anh ta đã sai người đi đã điều tra một phen, lúc bấy giờ mới phát hiện ra lý do.
Bởi vậy, thấy Tô Tú Anh ở đây, nhất là để ý thấy giờ phút này dù cô ta đang nói chuyện với người khác, nhưng thỉnh thoảng ánh mẳt đặt lên người Tồ cấm Mịch, loại ánh mắt này rõ ràng là mang theo ghen ghét và hận thù.
Vậy nên anh ta không kìm được mà nhắc nhở: “Cấm Mịch, trong buối tiệc này, cô cố gắng không đi quá xa, tồi sợ sẽ xảy
ra chuyện gì đó.”
Nghe anh ta nói thế, Tỏ cấm Mịch dựa theo phản xạ có điều kiện, cũng đưa mát nhìn sang bên cạnh theo ánh mắt của anh.
Đúng thật là nhìn thấy ánh mắt chẳng tốt lành gì của Tồ Tú Anh, đang nhìn về phía này.
Tỏ Cấm Mịch lập tức hiểu ý của Tống Minh Hiên.
Cô cười với anh ta: “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lúc đang nói, Tỏ Tú Anh đi tới từ phía đối diện, trong mắt chưa ý cười châm biếm: “Chị gái, dù chị có ngột ngạt cách mấy thì cũng là phụ nữ đã có chồng, anh rế có biết chị đang ở ngoài vui vẻ với người đàn ỏng khác không?”
Tô Cấm Mịch chẳng muốn trả lời cô ta, xoay người đi qua bên cạnh.
Thấy cô đi rồi, Tô Tú Anh đen mặt, cũng muốn đi theo.
Tống Minh Hiên bỗng giơ tay chắn đường đi của cô, giọng nói trầm khàn mang theo cảm giác cảnh cáo rất rõ: “Tôi khuyên cô, tốt nhất là đừng có quá đáng.”
Khoé miệng Tô Tú Anh hơi nhếch lên, quay đầu châm biếm anh ta: “Đây là chuyện của tôi, hình như không liên quan đến cậu cả nhà họ Tống nhỉ? Lo cho bản thân anh đi.”
Sau khi nói xong, col nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc là Tô cấm Mịch có tài đức gì, tại sao những người này đều giúp đỡ cô như thế!
Một con đàn bà hèn hạ chẳng làm được gì hết!
Cô ta càng nghĩ càng tức giận!
Mọi người làm quen với nhau một lúc, sau đó là tặng quà cho người được chúc thọ.
Hôm nay những người tới tham gia buổi tiệc toàn là đại gia khỏng giàu thì cũng là có quyền có thế, đương nhiên quà mà bọn họ tặng cũng sẽ không quá tệ.
Tỏ Tú Anh là người đầu tiên tặng, trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Đáy mắt Thịnh Hiền Hoa hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó mới mở quà ra.
Khi thấy thứ được đặt ở trong đó là chiếc trâm cố, dù cô ấy có nhiều vàng bạc trang sức thì cũng không nén được vẻ kinh ngạc.
Cỏ ấy biết chiếc trâm cổ này, giá thị trường bây giờ khoảnh ba nghìn vạn tệ, cồ ấy từng thấy được, cũng muốn mua, nhưng lại không nỡ bỏ tiền.
Thấy biếu cảm kinh ngạc của cô ấy, những người khác cũng rối rít cúi đầu nhìn.
‘Ôi trời ơi! Cây trâm cổ này đắt như vậy, Tú Anh cô giàu thế?”
“Lần trước tôi cũng thấy cây trâm cố này được cồn bố, đáng tiếc không có nhiều tiền đến thế.”
“Để tôi xem với, dù không mua được nhưng cũng có thế xem cho đỡ ghiền mà!”
Nghe những người khác năm mồm bảy miệng nói mấy câu dễ nghe, trong lòng Tô Tú Anh vô cùng vừa lòng, còn lấy thái độ khiêu khích nhìn Tô cấm Mịch nữa.
Tỏ Cấm Mịch hoàn toàn không ngờ được vì muốn hơn thua với cô mà cô ta bỏ vốn gốc đến thế!
Thịnh Hiền Hoa cũng có suy nghĩ giống Tô cấm Mịch, vừa nãy cô ấy thấy trâm cố thì rất bất ngờ, là vì cô ấy biết rõ, với gia cảnh của Tô Tú Anh, căn bản là không thế mua được món quà đắt đỏ như vậy.
Cô ấy bỗng nhớ đến cảnh lúc ở nhà hàng Tây, nhìn thấu Tỏ Tú Anh và người đàn ông nước ngoài kia quấn lấy nhau, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, tám, chín mươi phần trăm món quà này được lấy ra từ trong đống của cải của gã kia!
Sau đó, cô ấy vội vàng đặt quà qua một bên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cám ơn cô nhé…”