Thời Cảnh An nghe thấy lời này của cỏ, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ là sao?
Không đợi anh hỏi cho ra lẽ thì đã cảm nhận được trong đêm tối có hai bàn tay trắng nõn thon dài đang lần mò sờ lên cơ thể mình.
Thời Cảnh An đã đâm mình trong giới kinh doanh nhiều năm, từ lâu đã tôi luyện được bản lĩnh tọa hoài bất loạn*, định lực vững vàng như núi Thái Sơn.
(*Tọa hoài bất loạn có nghĩa là ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.)
Nhưng lúc này anh mới đột nhiên phát hiện, Tô cấm Mịch rõ ràng là do ông trời phái đến đế khắc chế anh!
Sau khi âm thầm hít sâu một hơi, Thời cảnh An giả vờ bình tĩnh kéo ra hai bàn tay đang sờ mó trên người mình, sau đó không lưu tình chút nào mà xoay người sang bên cạnh, cho cô một bóng lưng kiên quyết.
Tô Cấm Mịch vẫn chưa quên chuyện Thời cảnh An đang giận dổi mình, cho nên cô muốn nhân lúc tình trạng của Thành Tú có chuyển biến tốt đẹp, chủ động giảng hòa với Thời cảnh An.
Vốn dĩ còn cho rằng nếu như cô chủ động, có thể sẽ thuận tiện giải quyết vấn đề này.
Nhưng cô không ngờ rằng anh lại không hành động theo lẽ thường!
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm việc này, lòng tràn đầy vui vẻ nhưng chỉ nhận lại một tấm lưng lạnh lùng, cô lập tức hơi ngượng ngùng rút tay về, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Trong phòng ngủ vồ cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thế nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Thời Cảnh An thừa nhận mình không chỉ túng dục, mà tính chiếm hữu cũng cực kỳ mạnh.
Cho nên khi nhìn thấy những hình kia trong hòm thư, anh cảm thấy trong lòng vỏ cùng tức giận, nhưng anh lại không đành lòng đánh cô hay mắng cô, rồi lại không nguyện ý cứ thế bỏ qua cho cô như vậy.
Nếu thế, chỉ còn cách duy nhất là nhẫn tâm phớt lờ cô mấy ngày, để cô tự suy ngẫm.
Anh đã quyết định như vậy, nhưng vào giây phút xoay người, anh lại cảm thấy hơi hối hận. Anh biết tính cách của Tô cấm Mịch, da mặt cỏ mỏng như vậy, sau khi bị cự tuyệt nhất định sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng thở dài nhàn nhạt của cô, trong lòng càng cảm thấy hối hận hơn.
Không phải chỉ là mấy bức ảnh thôi sao? Bây giờ cô đang nằm ở bên cạnh mình, luôn miệng nói rằng thích anh, cái tên Tống Minh Hiên kia còn lâu mới có bản lĩnh lớn đến mức cướp cô từ
tay anh! Cho dù tên đó nảy sinh ý định này, anh cũng sẽ không bao giờ đế chuyện này xảy ra!
Anh tự an ủi trong lòng một lần rồi lại thêm một lần. Rõ ràng là anh cố ý phớt lờ cô, kết quả chỉ có mỗi một mình anh xoắn xuýt tới mức đến nửa đêm cũng không ngủ được, còn Tô cấm Mịch ở bẽn cạnh thì đã nằm ngáy o o từ nãy rồi.
Anh hơi bực mình xoay người lại, nhưng hành động lại rất cấn thận, sợ đánh thức cô.
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa kính trong suốt, dịu dàng chiếu rọi vào trong phòng ngủ.
Dưới ánh trăng yếu ớt, Thời cánh An nhìn dáng vẻ ngủ say của Tô Cấm Mịch, ánh mát bén nhọn luỏn hiện lên sự lạnh lùng vào lúc này lại trở nên dịu dàng.
Đường vòng cung trèn gò má của cồ cực kỳ xinh đẹp, hàng lông mi vừa đậm vừa dài lặng lẽ khép lại trên mí mắt, dưới sống mũi cao đẹp là đôi mỏi đỏ mọng có hình cung duyên dáng, không lúc nào là không quyến rũ anh.
Anh cũng không nhịn được nữa, xoay người đè lên trên người cô, môi lưỡi nóng rực lướt qua lướt lại trên chiếc cố trắng ngần của cô.
Tỏ Cấm Mịch đang trong giấc mộng đột nhiên cảm thấy có gì đó đè trên người mình, sau đó nhận ra trên cổ hình như có đồ vật gì đang động đậy.
Cô thật sự quá buồn ngủ, hơi bực bội nhắm chặt mắt, vươn tay
đập lên mặt đồ vật ấy.
Sau một hồi im lặng, một giọng nói trầm trầm truyền đến từ phía trên cơ thế: “Tô cấm Mịch, em to gan thật đấy.”
Cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cau mày xoay người muốn rời khỏi, thế nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào thì cũng không đấy được vật nặng đang đè ở trên người.
Không thể nhịn thêm được nữa, cô mở to mắt, lúc này mới phát hiện hóa ra vật nặng đè trên người cô là Thời Cảnh An!
“Anh… Sao anh lại đè trên người em?” Cô nghi hoặc, khó hiểu hỏ