Tỏ Cấm Mịch sững sờ đứng ở bên giường, nhìn thấy Tô Thành Tú đã có thể mở mắt, cuối cùng cũng không khống chế được nữa, hai tay che chặt miệng, thấp giọng khóc òa lên.
Tô Thành Tú luôn là nỗi lo lắng của cô, kể từ khi biết Thành Tú biến thành thế này, cỏ đã từng cầu nguyện vỏ số lần mong rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện trên người bọn họ.
Thế nhưng qua bao nhiêu năm, tình trạng của Thành Tú vẩn không có chuyến biến tốt đẹp, cô đã không còn dám ôm hy vọng gì nữa, chỉ hy vọng tình trạng của Thành Tú đừng tiếp tục chuyến biến xấu.
Nhưng ông trời thương xót, thật sự có kỳ tích xảy ra!
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tỏ cấm Mịch, Trần Dịch Thành không muốn đập nát hy vọng của cô lắm, nhưng tốt hơn hết vẩn nên ăn ngay nói thật về loại chuyện này.
“Mặc dù hiện giờ cậu bé đã tỉnh, nhưng bởi vì lúc trước đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Bởi vậy, muốn khiến cho ý thức của cậu bé khôi phục trong khoảng thời gian ngắn là chuyện rất khó.”
Thời Cảnh An nhíu mày: “Vậy cần bao lâu?”
Trần Dịch Thành ước lượng ở trong lòng một hồi: “Điều này cũng khó nói, phải xem ý chí cầu sinh của cậu bé mạnh mẽ được đến đâu.”
Tô Cấm Mịch lập tức vội vàng hỏi: “Vậy tôi có khả năng giúp đỡ gì không?”
“Thường xuyên kể cho cậu bé nghe nhiều hơn về một vài chuyện đã từng xảy ra trước kia, điều này có thế đánh thức ý chí cầu sinh của cậu bé ở một mức độ nhất định nào đó.”
Sau khi nói xong, Trần Dịch Thành thu kim châm về, sau đó cầm lên một bao thuốc ở trên bàn đưa cho bác sĩ trước đó phụ trách làm chân chạy đi mua thuốc, nói: “Anh đi cầm gói thuốc này đun sôi đi, không cần quá lâu, giống với ngày hôm qua là được.”
Trước kia tên bác sĩ này còn khịt mũi coi thường anh ta, nhưng kể từ khi nhìn tận mắt thấy anh ta giúp một bệnh nhân bị chẩn đoán là sẽ vĩnh viễn sống trong trạng thái thực vật khôi phục thành trạng thái như bây giờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức tâm phục khấu phục anh ta, cầm lấy gói thuốc nhanh chóng chạy đi đun.
Nhìn Tô Thành Tú đang nằm ở trên giường, Tô cấm Mịch chợt nhớ tới những lời nói vừa rồi của Trần Dịch Thành, cảm giác đau buồn trong lòng lập tức dâng trào.
“Thành Tú, chị biết em nhất định có thể tỉnh lại mà! Em đã ngủ lảu như vậy rồi, em mau tỉnh lại đi…”
Cô khóc không thành tiếng, ngồi ở một bên mép giường, hai tay run rấy nắm lấy bàn tay gầy gò lộ rõ xương khớp của Tô Thành Tú, yêu thương vuốt ve hết lần này đến lần khác.
Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt của cô, giống như những viên ngọc nhỏ bị đứt dảy vòng rơi lên mu bàn tay của Tô Thành Tú.
Sau khi nhìn thấy khung cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều không kìm được lòng mà bị lây nhiễm cảm xúc tịch mịch đau thương, sau đó hốc mắt đỏ lên. Mọi người tự giác đi ra ngoài cửa, đế lại không gian riêng cho hai chị em bọn họ.
Thời Cảnh An đứng ở bên cạnh cô, láng nghe tiếng khóc bi thương của cô, trái tim đột nhiên có cảm giác như thế bị thứ gì đó cạy mở ra, đau đến mức khó chịu.
Anh vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, cho cô sự an ủi thầm lặng.
Mặc dù ý thức của Tô Thành Tú vẩn còn yếu ớt, nhưng đối với Tô Cấm Mịch mà nói thì vẫn là một niềm vui lớn. Tuy nhiên, sau khi sự vui mừng qua đi, cảm giác mất mát và buồn bã nhanh chóng kéo đến, tựa như một tấm lưới kín kẽ không có chỗ hống, bao vây lấy cô từ tầng này đến lớp khác.
Từ phòng của Tỏ Thành Tú trở lại phòng ngủ, Tô cấm Mịch ỏm đầu gối ngồi ở trên giường, hốc mắt và chóp mũi vẫn còn hồng hồng, dáng vẻ trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.
Thời Cảnh An hiểu cảm giác hiện giờ của cô, vươn tay kéo cỏ vào trong lồng ngực, dịu dàng an ủi: “Cấm Mịch, em phải kiên cường hơn.”
Tô Cấm Mịch thuận thế dựa đầu lên trên vai anh, giọng nói có chút rầu rĩ không vui: “ông xã, anh nói xem Thành Tú thật sự có thế tỉnh lại sao? Chỉ cần có thế giúp thằng bé tỉnh lại, đừng nói là kiên cường hơn, cho dù lấy đi mạng sống của em cũng không thành vấn đề!”
Mặc dù biết là cô đang nói lung tung, nhưng vần khiến trái tim của Thời Cảnh An đập lỡ một nhịp.
Chân mày của anh hơi nhíu lại, sau đó vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cỏ, trách cứ: “Không cho phép nói bậy, chuyện này không thế vội vàng được, bây giờ cậu bé đã có ý thức, tiếp theo chỉ cần chăm sóc nhiều hơn, cậu bé nhất định sẽ có thế khôi phục như trước.”
Lời này được nói ra từ miệng của Thời cảnh An, khiến cô đột nhiên cảm thấy có niềm tin hơn.
Tô Cấm Mịch dùng sức khẽ gật đầu, trên mặt cố gắng nở nụ cười, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy! Thành Tú nhất định sẽ tỉnh lại!”
Có Thời Cảnh An ớ bẽn bầu bạn, tâm trạng của Tô cấm Mịch cuối cùng cũng ốn định hơn rất nhiều. Ban đêm, lúc ngủ, cô thậm chí còn chủ động ôm ấp anh lần đầu.
“Ông xã, cám ơn anh vì đã luôn giúp đỡ và ủng hộ em trong khoáng thời gian này, còn mời đến một bác sĩ tài giỏi như thế cho Thành Tú nữa. ơn tình này của anh, cho dù em làm trâu
làm ngựa cho anh cũng không trả hết!”