Nhìn từng bức ảnh chụp trong tay, Tô Tú Anh hết sức hài lòng.
Cô ta biết trước sau cuộc nói chuyện thêm mắm thêm muối mấy ngày trước, dựa theo tính cách của Tống Minh Hiên, nhất định anh ta sẽ đi tìm Tô cấm Mịch. Mà cô ta cũng đã có chuấn bị từ trước, tìm người đến ngồi chờ ở bên ngoài nhà họ Thời, sau đó lựa chọn một vài góc độ có thế khiến người khác hiếu lầm, rồi chụp mấy bức ảnh về “Cuộc gặp gỡ riêng tư” của hai người bọn họ.
“Tô Cấm Mịch, giờ thì cho dù cô có hàng nghìn cái miệng cũng không kêu oan được cho mình!”
Tô Tú Anh đóng gói những bức ảnh chụp “Đặc sắc” này rồi gửi đến hòm thư của Thời Cảnh An, hiện trên mặt cô ta là nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Lúc Thời Cảnh An nhận được những bức ảnh chụp được “Tỉ mỉ chuấn bị” này, sắc mặt lập tức đen lại.
Biết tống giám đốc đang có tâm trạng không tốt, gần như cả ngày, tất cả nhân viên công tác trong công ty đều thận trọng, sợ rằng chỉ cần không cấn thận làm sai là sẽ chọc giận sếp, sau đó tự chuốc phiền phức cho mình!
Sau khi trở về nhà, Thời Cảnh An đấy cửa ra, trống thấy Tô Cấm Mịch đang nằm ngủ ởtrên giường.
Nhìn thân hình nhỏ xinh nằm ở trên giường, anh điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, sau đó mới trở tay đóng cửa lại.
Tô Cấm Mịch ngủ không sâu lám, vần nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Cỏ lập tức bật dậy khỏi giường, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Õng xã, anh trở về rồi.”
Thời Cảnh An không vui không giận ừ một tiếng, sau đó cất bước đi thấng tới, vươn tay sờ lên trán của cô: “Hỏm nay cảm thấy thế nào? Có khó chịu hơn không?”
Cỏ lười biếng vươn hai tay õm eo của anh, ngước mắt cười nhẹ nhàng nhìn anh, nói: “Hiện giờ đã không sao rồi.”
Thời Cảnh An nhìn chằm chằm vào cô: “Cả ngày hôm nay em đều ở trong nhà à?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt của Tô cấm Mịch chợt lóe lên, sau đó mới ngoan ngoãn gặt đầu: “Đúng thế, không phải anh nói là trước khi khỏi bệnh thì không được ra ngoài sao? Sau khi em uống xong thuốc xong, em chỉ nằm trong nhà nghỉ ngơi.”
Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Thời Cảnh An lập tức tối sầm xuống.
Nếu như lúc này cô thành thật nói cho anh biết chuyện hôm nay cô chạy ra ngoài gặp Tống Minh Hiên, vậy thì có thế anh sẽ nể tình việc cô thành Thành Tú báo mà tha thứ cho cô.
Đáng tiếc, cô nói dối.
Cùng lúc đó, Tỏ cấm Mịch nhận thấy rõ ràng thái độ của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng cao lớn mà lạnh lùng của anh, Tỏ cấm Mịch rụt rè gọi một câu: “ông xã, anh làm sao vậy?”
Không giống như mọi khi, lúc này Thời cảnh An không trả lời
cô.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn được một khoảng thời gian, nhưng cô vẫn không thế hiếu được tính tình thay đối thất thường của Thời Cảnh An.
Rốt cuộc vì sao anh lại tức giận?
Trong lúc vẩn chưa tìm được câu trả lời cho tình huống này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cậu chủ, mợ chủ, hai người mau đến xem đi, cậu Tô tỉnh rồi!” Quản gia Trương kích động đến mức gần như không thế nói mạch lạc.
Nghe vặy, Tô cấm Mịch và Thời Cảnh An đột nhiên sững sờ.
Bọn họ chạy đến phòng ngủ của Tô Thành Tú, trông thấy các bác sĩ đang vây quanh ở bên giường, trên khuôn mặt của bọn họ là biếu cảm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đang tập trung tinh thần nhìn Trần Dịch Thành giúp Tô Thành Tú rút những cây kim nhỏ đang cắm trên ngón tay của cậu ấy.
Sau khi nhìn thấy bọn họ đến, các bác sĩ vô cùng có tự giác bước sang một bên.