Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, quản gia Trương tốt bụng khuyên nhủ: “Mợ chủ, tốt hơn là cô nên uống nhanh đi, nếu uống sau khi nguội sẽ càng đắng hơn.”
Người giúp việc ở bên cạnh cũng tận tình khuyên nhủ cô: “Đúng đó, mợ chủ, ngài mau uống đi, uống xong sẽ khỏi bệnh ngay thôi.”
Có lẽ là bởi vì trước đây cô đã từng vụng trộm đổ thuốc đi nên Thời Cảnh An đã yêu cầu quản gia Trương đứng ở một bên giám sát trước khi đến công ty.
Biết rằng mình sẽ không thế thoát khỏi thảm cảnh này, Tô cấm Mịch chỉ đành chịu khuất phục, bưng bát thuốc lên thuốc đổ vào miệng.
Vừa uống thuốc xong, Tống Minh Hiên đã gọi điện thoại tới.
Bởi vì Tống Minh Hiên là người văn nhã biết lẽ phải, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của Tô cấm Mịch, kế từ ngày hôm đó kết bạn với nhau trên VVechat, bình thường vào những lúc buồn chán, Tô cấm Mịch sẽ nói chuyện phiếm vài câu cùng với anh ta. Dần dà, hai người cứ như vậy mà trở nẽn thân quen.
Tống Minh Hiên nói anh ta đang đợi cỏ ở bên ngoài biệt thự, có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.
Tô Cấm Mịch nhớ tới dáng vẻ tức giận của Thời Cảnh An sau khi biết cô và Tống Minh Hiên đi ra ngoài ăn cơm vào lần trước, da đau láp tức căng chặt.
Để tránh tình huống không đáng có này xảy ra lần nữa, cô chỉ có thế vụng trộm lẻn ra ngoài trong khi quản gia và người giúp việc không chú ý.
Tống Minh Hiên tựa người lên một bên xe, từ phía xa đã nhìn thấy Tô Cấm Mịch đang lén lút chạy đến.
“Minh Hiên, xảy ra chuyện gì sao?” Tô cấm Mịch thở hồng hộc chạy đến trước mặt anh, lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng cảnh giác nhìn xung quanh.
Trước đó nghe được lời nói của Tô Tú Anh trong quán bar, sau khi về nhà Tống Minh Hiên ngay lặp tức phái người đi điều tra. Anh ta phát hiện những ngày này có mấy tèn bác sĩ hay ra vào nhà họ Thời, thế nhưng bọn họ lúc nhắn tin với nhau trên mạng, Tô cấm Mịch lại luôn nói mình không sao hết.
Anh ta thật sự rất lo lâng, cho nên lúc này mới tới đây.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào giờ phút này có vẻ hơi nhợt nhạt, lúc nói chuyện giọng mũi dày đặc, rõ ràng là đang bị bệnh, lại nhìn dáng vẻ căng thẳng vì sợ bị người khác nhìn thấy của cô, tất cả những biếu hiện này đều đang củng cố thêm suy nghĩ của Tống Minh Hiên.
Quả nhiên, nhất định là cô thường xuyên bị Thời Cảnh An bắt nạt!
Tống Minh Hiên cau mày nhìn cô: “Cấm Mịch, có phải cuộc sống hiện tại của cô trôi qua không tốt không?”
Nghe thấy câu hỏi của anh ta, Tô cấm Mịch chỉ cảm thấy kỳ quái: “Không có, cuộc sống hiện tại của tỏi rất tốt.”
Sau khi nghe xong câu trả lời của cô, anh ta đành phải bất đắc dĩ thở dài: “Cấm Mịch, cỏ không cần phải cậy mạnh ở trước mặt tôi, bởi vì tôi…”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên ngừng lại.
Thật ra thì xem xét từ khoảng thời gian quen biết nhau này, anh ta có thể nhận ra được rằng Tô cấm Mịch luôn đối xử với anh ta như đang đối đãi với một người bạn tốt, không hề có tình yêu nam nữ.
Nếu như bây giờ anh ta tỏ tình một cách hấp tấp, lỡ như sau đấy ngay cả thân phận bạn bè này cũng không giữ được nữa, vậy chẳng phải là được một mất mười sao?
Sau khi nghĩ đến khả năng này, anh ta đành phải dừng lại.
Thấy anh ta mới nói được nửa câu đã đột nhiên ngừng lại, Tô Cấm Mịch khó hiếu nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói gì vậy? Sao cứ ấp a ấp úng thế, không giống phong cách của anh chút nào.”
Nghe vậy, Tống Minh Hiên mím môi cười với cô cười: “Ý của tôi là cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thế gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ luôn đứng về phía cô như một người bạn, giúp đỡ và ủng hộ
cô.”
Nghe anh ta nói như vậy, Tô cấm Mịch có chút cảm kích khẽ gật đầu: “Được, nếu như anh cần giúp đỡ, cũng có thế gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Minh Hiên nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cô, cảm xúc trong lòng lập tức hổn loạn. Sau đó, anh ta bất đác dĩ vươn tay xoa đầu của cô: “Được, vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé.”
Lúc Trần Dịch Thành đang nấu thuốc, phát hiện số lượng của một loại dược liệu cần trong thuốc không đủ, vì vậy anh ta định tự mình đi mua. Vừa mới bước tới cửa, anh ta nhìn thấy Tỏ Cấm Mịch đang nói chuyện với Tống Minh Hiên.
Trong những năm vừa rồi anh ta đã luôn làm việc như một tình nguyện viên ở các quốc gia bị chiến tranh tàn phá, dưới sự trui rèn trong năm tháng đó, anh ta đã tự hình thành cho mình tính cảnh giác cao.
Bởi vậy, anh ta có thế ngay lập tức phát hiện ra ống kính trong
dải cây xanh ở đối diện.