Nhìn thấy chỗ đồ ăn gần như không bị đụng đến ở trẽn khay, Tô Cấm Mịch nhịn không được mà rướn cổ lên liếc mát về hướng tây bắc của (Tinh viện, cũng chính là phòng ngủ hiện tại của Thành Tú, khó hiếu nói: “Từ giữa trưa đến bây giờ, anh ta chẳng bỏ miệng một miếng cơm nào sao?”
Quản gia Trương bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng rồi, ngài Trần nói không đói bụng, bảo tôi không có việc gì thì đừng quấy rây ngài ấy.”
Tô Cấm Mịch:”…’
Đến chín giờ tối, cuối cùng Trần Dịch Thành cũng mở cửa ra ngoài, sắc mặt có chút mỏi mệt, thế nhưng trong hai con ngươi vẩn sáng láng như cũ: “Thuốc nấu xong rồi, cô đút cho cậu bé giúp tôi.”
Tô Cầm Mịch nửa tin nửa ngờ nhận lấy bát thuốc trong tay anh ta, nước thuốc nhìn đen như mực, thậm chí còn tỏa ra mùi hương kỳ quái.
Trong nội tâm cô có chút sợ hãi: “Bác sĩTrân, anh chắc chắn thuốc này thật sự có thế uống sao?”
Trần Dịch Thành nhìn cô, nhíu mày: “Cô uống một ngụm chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Trên đời này, Tô cấm Mịch sợ nhất là uống thuốc, nhưng hiện giờ Thành Tú là người thân duy nhất của cô trên đời này, cỏ tuyệt đối không thế để cho thằng bé mạo hiểm.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhíu chặt lông mày, bưng bát tiến gần miệng, uống một ngụm.
Thuốc trông có vẻ kỳ lạ, nhưng khi uống lại không thấy đắng chút nào mà còn có cảm giác mát lạnh.
Trân Dịch Thành vốn dĩ chỉ nói như vậy đế đùa cô một chút thỏi, ai mà ngờ rằng cô lại làm thật, trong mắt lập tức hiện lên sự ngạc nhiên.
Sau khi kiểm tra thuốc và thấy không có vấn đề gì, Tô cấm Mịch mới hơi yên lòng hơn chút, tiếp đấy cô cầm thìa đút từng ngụm cho Tô Thành Tú.
Lúc trước vì đê các bác sĩ có thê tiến hành kiếm tra tốt hơn cho Tô Thành Tú, phòng ngủ của cậu ấy được nối liền với ba căn phòng khác, một phòng là chỗ ở được cung cấp cho các bác sĩ luân phiên thay ca, một phòng chuyên dùng để nấu thuốc phối dược.
Hiện giờ Trần Dịch Thành đã đến, anh ta hoàn toàn tiếp quản nơi này, các bác sĩ sẽ chỉ tới hỗ trợ vào ban ngày.
Mới qua hai ngày, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng ngón tay của người trước kia trông cứ như một xác chết là Tô Thành Tú có thể khẽ động đậy!
Mọi người hoàn toàn đối mới cái nhìn về Trần Dịch Thành, sự hoài nghi lúc ban đầu đã biến thành tín nhiệm.
Tô Cấm Mịch vỏ cùng vui vẻ, kết quả của việc hưng phấn quá mức là ban đêm mất ngủ.
“Ông xã, cám ơn anh đã tìm về một bác sĩ lợi hại như vậy.” Tô Cấm Mịch dùng hai tay ôm chặt eo Thời Cảnh An, vùi mặt vào trong ngực anh, cực kỳ cảm kích nói.
Thời Cảnh An lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cô đã nói lời này cả đêm nay!
Không đợi anh nói chuyện, cỏ lại tự mình cảm khái nói: “Em đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi có thế gặp được anh trong cuộc đời này. ông xã, anh thật sự quá tốt luôn!”
Thời Cảnh An vô cùng hưởng thụ những lời khen ngợi của cô, nhưng cùng lúc đó, anh cực kỳ nhạy bén bát giữ hai từ: “Đột
Cô gật đầu lia lịa, sau đó chú ý đến vẻ mặt nặng nề của anh, lại lập tức lắc đằu: “Không đúng không đúng, em vẩn luôn cảm thấy mình rất may mắn!”
Thế này còn tạm được.
Mặt mày của Thời Cảnh An lập tức giãn ra, cúi người hôn một cái lên gò má tráng nõn của cô, sau đó xoa đầu cô: “Ngoan, hiện tại đã là rạng sáng 3 giờ rưỡi rồi, ngủ đi.”
Lúc này cô vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng vẫn lăn qua lật lại trẽn giường như cũ.
Ngay tại cỏ lần thứ N bởi vì kích động nên không ngủ được, Thời Cảnh An đột nhiên xoay người đè lên trên người cô, đôi mát tĩnh mịch sáng rực nhìn cỏ.
Ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ, nhưng Tô cấm Mịch vẫn nhận ra ánh mắt sáng rực của anh, sau khi yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, thăm dò hô lên: “ông xã ơi?”
Hầu kết của Thời cảnh An khẽ động đậy lẽn xuống, cúi người hôn cô.
Dựa vào sự hiểu biết của anh về cô, nếu đêm nay không làm cỏ mệt mỏi một chút thì cô sẽ không đi ngủ.
Có lẽ là tối hôm qua khá khô nóng, bọn họ quên không đóng chặt cửa số nên khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, Tỏ cấm Mịch lại bị cảm.
Liếc mắt nhìn lướt qua bát thuốc màu đen được đặt ở trên bàn, Tỏ Cấm Mịch không nhịn được mà tê cả da đầu.