Tỏ Tú Anh khẽ than một tiếng: “Cậu Tống, tôi nói với anh nhưng anh đừng nói cho người khác nhé, Thời cảnh An vẫn luôn đánh chị gái tồi.”
“Anh ta đánh phụ nữ?” Hung danh của Thời Cảnh An Tống Minh Hiên cũng từng nghe thấy, chỉ là không ngờ lại độc ác như thế.
Ai… Chị gái đáng thương của tôi, nếu như có ai cứu chị ấy
khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này thì tốt quá.” Tô Tú Anh lại uống một ly nữa, mượn rượu tựa vào vai Tống Minh Hiên.
Mùi thơm trên người cô gái giống như rắn nước bơi đến, chui vào không xoang mũi của Tống Minh Hiên, nhưng lại khiến anh ta lập tức khôi phục lại lý trí. Anh ta cau mày lại, trực tiếp đấy Tô Tú Anh ra.
Trên mặt anh ta hiện rõ vẻ kháng cự.
Một tia u ám lướt qua trong mắt Tô Tú Anh, nhưng lại không thế hiện ra mặt chút nào, ngược lại còn tỏ vẻ say mơ magf, khóe môi cong lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cậu Tống, tỏi chỉ uống chút rượu mới nói cho anh biết thôi, nếu tôi có nói gì không đúng, anh cứ nghe như không nghe thấy nhé.” Tô Tú Anh nói xong, thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó loạng choạng đứng dậy đi về phía khác.
Mãi cho đến khi đi khuất tầm mât Tống Minh Hiên.
Tô Tú Anh mới vứt bỏ dáng vẻ men say vừa rồi, cô ta quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt có chút u ám, khóe mỏi nở nụ cười đằy thâm ý.
Tô Cấm Mịch.
Tất cả đều vì tốt cho cỏ ấy.
Tống Minh Hiên ngồi một mình tại chỗ, tay nắm chặt cốc cà phê, sẳc mặt thay đối liên tục, mãi cho đến khi cà phè hoàn
toàn nguội lạnh, tiếng động ầm ỹ xung quanh đã trở nên yên tĩnh, anh ta mới phản ứng lại.
Đặt tách cà phê lên quầy bar, đứng dậy rời khỏi quán bar. Ngày hôm sau.
Tỏ Cấm Mịch tỉnh dậy trong tình trạng đau lưng, vừa bước ra ngoài cửa thì phát hiện một chuyện hiếm thấy, hôm nay Thời Cảnh An không đến công ty như bình thường mà đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc sách.
Anh ngồi dựa lưng lên chiếc ghế sô pha, hai chân thon dài thẳng tắp bât chéo lên nhau, ánh sáng hát vào qua cửa kính thủy tinh, khiến toàn thân anh giống như đang phát sáng.
Tô Cấm Mịch sững sờ đứng im ở cửa một hồi.
Khi Thời Cảnh An liếc mắt qua bên đó, anh thấy người phụ nữ nhỏ xỉnh đang dẫm đôi chân trần trắng nõn lên trên chiếc thảm lông dè. Cô mặc trên người một chiếc váy ngủ đáng yêu màu hồng rộng rãi, đôi chân thon dài thắng tắp rất đẹp, chỉ là trên đầu gối mơ hồ có thế thấy được một vài vết bầm tím xanh.
Phần cố áo có hơi xộc xệch, có thế thấy rõ ràng những vệt hồng trên cổ.
Trông cực kỳ giống một con cừu nhỏ bị chà đạp thê thảm.
Mới sáng sớm mà yết hầu của Thời Cảnh An đã nhấp nhô lên xuống, trong lòng dâng lên cơn nóng, ánh mắt khi nhìn Tô cấm Mịch cũng càng trở nên tối hơn.
‘Chào buối sáng.”
Lúc này đầu óc của Tô cấm Mịch vẫn còn hơi choáng váng, hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiếm đang cận kề mình, thậm chí còn vươn tay quơ quơ với Thời Cảnh An, giọng nói mềm mại bởi vì tối hôm qua sử dụng quá độ mà trở nên khàn khàn: “ông xã.”
“Chào buổi sáng.”
Thời Cảnh An nặn ra ba chữ từ trong lồng ngực, sau đó dứt khoát đặt quyến sách xuống, đứng dậy cất bước đi tới.
Thân hình cao lớn của anh dừng lại ở trước mặt cô, hơi thở trên người anh ngay lặp tức bao trùm lấy cỏ, khiến hỏ hấp của cô trở nên khó khăn, thậm chí còn muốn theo bản năng chạy thoát ra ngoài. Nhưng, khi trong đâu vừa nảy lên ý nghĩ như vậy, người đàn ông trước mặt đã duỗi dài cánh tay, chuấn xác kéo cô vào trong vòng tay của mình.
Tô Cấm Mịch muốn tránh cũng không thế tránh.
Thời Cảnh An bế cô lẽn, đi đến bên giường, nhịp tim của Tô Cấm Mịch không khỏi tăng tốc. Trong khoảng thời gian này, cô và Thời Cảnh An làm chuyện ấy có phần quá thường xuyên, cho tới giờ phút này, nơi nào đó trên người cô vẫn đang đau nhức.
Nếu như Thời Cảnh An muốn làm vào lúc này…
Cô thật sự không chịu nối nữa rồi.
May mắn thay, Thời cảnh An không có ý định kia.
Anh bế cỏ đặt lên trên giường, sau đó ngồi xốm ở trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm lên đôi dép lê màu hồng dâu xinh xắn rồi mang vào cho cô.
“Em… Đế em tự mình làm.”
Tô Cầm Mịch căng thẳng, vội vàng nói.
Thời Cảnh An hoàn toàn không cho cô cơ hội này, cực kỳ cường thế mang dép cho cô, sau đó mới kéo tay của cô, cho phép cõ đứng lên.
Tô Cấm Mịch thở dài một hơi.