Tô Cấm Mịch tựa vào lòng Thời cảnh An, cọ xát vào người anh, khiến từng bắp thịt trên người anh bẳt đầu cứng lại: “Anh yêu, có ai từng nói dáng người anh rất đẹp chưa?”
Giọng Thời cảnh An vần bình tĩnh như trước, không có một tia chấn động nào: “Chưa ai từng trỏng thấy.”
“Ý anh là, em là người đầu tiên nhìn thấy cơ thế anh?” Dù biết là không có khả năng này, nhưng cô vẫn không nhịn được kích động hỏi: “Em là lần đầu tiên của anh?”
Không có câu trả lời như trong dự liệu, chỉ là vành tai Thời Cảnh An mơ hồ đỏ lên.
“Anh đến phòng làm việc đây.”
Sao Tô Cấm Mịch có thể thả anh đi dể dàng như vậy, cô lập tức nhảy xuống khỏi giường, ôm Thời cảnh An từ phía sau: “Đừng đi mà!”
Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve dọc theo cơ báp hướng xuống dưới, một giây, hai giây, ba giây, tiếng hít thở nặng nề của Thời
Cảnh An bât đầu vang lên bên tai cỏ.
“Đừng nghịch nữa, em vần chưa khỏe hẳn.”
Môi Tô Cấm Mịch dán sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng thầm thì: “Nhưng mà, em muốn…”
Không đợi Tô cấm Mịch nói hết lời, Thời cảnh An đã xoay người một cái, ép cồ xuống dưới người mình: “Em đang đùa với lửa đó.”
Anh giả vờ hung ác, nhưng trong giọng nói lại chứa chan tình cảm, chỉ một lát sau, trong phòng ngủ đã phát ra âm thanh khiến người ta xấu hố.
Quản gia đứng trong phòng khách nhẹ nhàng thở ra, ngày mai có lẽ tâm trạng của cậu chủ sẽ tốt hơn nhiều.
Quán Bar Lose Demon
Tay Tống Minh Hiên cầm một ly cà phê không hợp với nơi này, anh ta không biết việc anh ta uống cà phê và việc anh ta xuất hiện ở quán bar việc nào kỳ quái hơn, nhưng mà hiện giò anh ta cần một nơi xa lạ đề điều chỉnh lại tâm trạng.
Chỉ có vị đắng của cà phê chảy qua cố họng mới có thế giảm bớt cay đắng trong lòng anh ta.
“Đây không phải cậu cả nhà họ Tống à, sau lại một mình ở đây uống…” Sau khi xác nhận lại một lần, đối phương nói tiếp: “Cà phê?”
Tống Minh Hiên nhìn người phụ nữ với vóc dáng đầy đặn mượt mà trước mặt, không biết đây là người thứ mấy trong ngày hôm nay rồi: “Tôi không cần ai ngồi cùng.”
“Xem ra cậu Tống không biết tôi rồi.”
Tống Minh Hiên nheo mắt lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành trước mặt, cảm thấy cô ta đúng là xinh đẹp thật, mặt mày như họa, môi đánh son đỏ, ánh mắt long lanh: “Cô là em gái của cấm Mịch?”
Anh từng gặp cô ta một lần tại nhà hàng, nhưng rất khó đế đặt hai người cùng một chỗ.
“Cậu Tống, đế tôi tự giới thiệu một Tân nhé, tôi là Tô Tú Anh, là em gái của mợ chủ Thời.”
Xét từ vẻ bề ngoài, Tỏ Tú Anh có vài nét giống Tỏ cấm Mịch, nhất là trong hoàn cảnh quán bar đèn đuốc mập mờ này.
Cho nên khí Tô Tú Anh đưa cho anh ta ly rượu, ma xui quỷ khiến thế nào Tống Minh Hiên lại không từ chối.
“Anh thích chị gái tôi à?”
Trong bóng tối, ánh mắt Tỏ Tú Anh như rắn độc, bám chặt không cho người ta chạy thoát: “Anh rế tôi sẽ không vui đâu.”
“Ngày đó tại nhà hàng Lầu Trên Không, cô với cẩm Mịch cãl nhau à?” Anh ta là khách quen của Lầu Trên Không, chuyện sảy ra ngày hôm đó anh ta chẳng tốn chút sức nào đã dễ dàng thăm dò được.
‘Hôm nay cô tới tìm tôi có mục đích gì?”
Tô Tú Anh cười duyên, che giấu hận ý trong ánh mắt: “Chúng tôi là chị em ruột, chẳng qua chỉ cãi nhau nho nhỏ mà thôi, không có gì cả.”
Cô ta cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp: “Chỉ là nhìn thấy chị ấy buồn bực không vui ở nhà họ Thời, tôi đau lòng thôi.”
Trước khi Thịnh Hiền Hoa ra nước ngoài đã nói cho cô ta biết về Tống Minh Hiên, và tất cả mọi chuyện cỏ ta nhìn thấy ở Lầu Trên Không, nhất là ánh mắt không giấu nối tình yêu của Tống Minh Hiên.
“Tú Anh, tôi đã cho cô cơ hội rồi, có thế nắm chắc hay không phải dựa vào cỏ đó.”
Cô ta biết chưa chắc Thịnh Hiền Hoa đã có ý tốt, nhng mà cô ta không còn cách nào khác.
May mà, Tống Minh Hiên đã mác câu: “Cô nói gì? Cô ấy sống không vui vẻ?”