“Hôm qua cô ấy ngồi ngoài hành lang cả đêm.” Thời cảnh An lạnh lùng mở miệng.
“Ui da! Hai người kích thích quá, có cần tôi kê cho cậu ít thuốc bố thận không?”
Sau khi trêu đùa vài câu, Đồng Thanh Sơn mới phát hiện ra không đúng: “Ý cậu nói là ngồi ngoài cả đêm?”
Nhận được câu trả lời khắng định, Đồng Thanh Sơn yên lặng vỗ trán: “Đại ca à, cậu muốn làm gì hả? Muốn cô ấy bị cảm lạnh đế gọi tôi tới chữa trị à? Cậu bắt đầu có niềm vui biến thái ấy từ bao giờ thế?”
Bị bạn thân chỉ trích, Thời cảnh An không còn lời nào để nói: “Khi nào cỏ ấy mới có thế tỉnh lại?”
Khi nhìn vào đơn thuốc anh ta vừa kê, chân mày Thời cảnh An nhíu chặt hơn: “Sao toàn là thuốc Đông y thế? Bây giờ cô ấy đang sốt cao, ngay cả thuốc hạ sốt cậu cũng không kê à?”
Nhìn người trên giường mặt đỏ bừng vì bị sốt, lửa giận trong lòng Thời Cảnh An không cách nào đè nén nổi.
Đợi rất lâu vẫn không nghe thấy Đồng Thanh Sơn trả lời, Thời Cảnh An ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh ta.
Đồng Thanh Sơn không hề sợ anh, ngược lại còn nghiêm mặt hỏi: “Cảnh An, cậu yêu cô ấy à?”
Thời Cảnh An phản bác ngay không cần suy nghĩ: “Sao có thể? Chúng tôi kết hôn thế nào không phải cậu không biết.”
“Chính vì tôi biết rõ nên mới…” Đồng Thanh Sơn bước đến gần, nhìn thắng vào mắt anh: “Tin đồn giữa hai người không phải tôi chưa từng nghe, tôi nghĩ cậu chỉ vui đùa một chút thôi. Cảnh An, cồ ấy là con gái nhà họ Tô.”
“Tô Quốc Vĩkhỏng coi bọn họ là người nhà.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho Tô Quốc Vf đâu.”
Bạn thân phản bác lời mình không khiến cho Đồng Thanh Sơn thả lòng chút nào, ngược lại giữa hai hàng lỏng mày còn sinh ra chút phiền muộn, Thời cảnh An đang lảng tránh vấn đề này.
Nghĩ một chút anh ta lại nói thêm: “Trên người tôi không có thuốc hạ sốt, bây giờ tôi sẽ bảo người đưa tới, nếu cặu lo lắng, hay là dùng thân thể mình giúp cô ấy hạ nhiệt đi.”
Dứt lời, ánh mát anh ta bắt đầu theo dõi, muốn biết lựa chọn của Thời Cảnh An.
Khi trông thấy anh thật sự bước thắng vào phòng tắm, Đồng Thanh Sơn vẫn không nhịn được xông vào, nhỏ giọng gào thét: “Cậu điên rồi! Sức khỏe của cậu thế nào cậu không biết
“Tôi biết rõ chừng mực.” Nói xong anh kiên định nhảy vào bồn tắm lạnh như băng.
Đồng Thanh Sơn không thế làm gì được, hùng hùng hổ hổ rời khỏi chỗ này: “Đúng là điên rồi!”
Khi cảm thấy nhiệt độ cơ thế mình đã giảm hẳn, Thời cảnh An mới kéo Tô cấm Mịch vào ngực, trán dán lên trán cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, không hiếu sao lại khiến lòng anh yên bình lạ thường.
Trong lúc hôn mê, Tô cấm Mịch cũng cảm nhận được nhiệt độ mát mẻ trên người anh, cô vỏ thức vặn vẹo trong ngực Thời Cảnh An.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương trùng hợp đặt ngay dưới bụng anh, còn lần mò trái phải, như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Thời Cảnh An vần luôn biết rõ cô rất quyến rũ, nhưng lúc này anh chỉ có thế đè nén dục vọng trong lòng xuống, lại lần nhữa chìm trong bồn nước lạnh: “Tô cấm Mịch, em đừng rời bỏ anh.”
Đợi khi Tỏ Cấm Mịch tỉnh lại, cô cảm thấy dường như mình đang nằm trong biển hoa vậy. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hương hoa thơm ngát mạnh mẽ xông vào xoang mũi.
Cô khẽ ngấng đầu lên thì trông thấy mấy đóa hoa bách hợp đuôi cáo đang cắm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa trên bàn,
nhụy hoa hơi rũ xuống.