Khi Du Vân Linh đường đường chính chính bước vào trong nhà, Tô Cấm Mịch đã từng kịch liệt phản kháng nhưng nhận lại chỉ có lời răn dạy và quở trách.
Tô Quốc vrcũng không hoàn toàn mất đi nhân tính, biết bọn họ là người có máu mủ với mình, mời người chăm sóc cho Tồ Thành Tú đã biến thành người thực vật, chu cấp tiền nong cho Tô Cấm Mịch tiếp tục học đại học.
Trên thế giới này, cô chỉ còn duy nhất một người thân là Tô Thành Tú thôi.
Tiếng đập cửa cát đứt hồi tưởng của Tõ cấm Mịch.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa nhưng chỉ thấy khung cảnh mơ hồ.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã làm thấm ướt đôi mắt của cô, chảy xuôi theo khuôn mặt cô, rơi xuống mặt đất.
Quản gia đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tỏ Cấm Mịch, hơi sửng sốt, sau đó nói với sắc mặt như bình thường: “Mợ chủ, cậu chủ gọi điện thoại đến, ngài xuống dưới nhận máy đi.”
Lau đi nước mắt trẽn mặt, Tỏ cấm Mịch gật đầu: “Tôi biết rồi, xuống ngay đây.”
Cấn thận từng li từng tí cất con búp bê bằng bông vào két sắt, Tô Cấm Mịch đi theo quản gia xuống lầu.
“Alo, ông xã.” Tô cấm Mịch hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc.
“Em vừa khóc à?” Thời Cảnh An nhạy bén nghe ra giọng điệu của cô không đúng.
“Em chỉ là… Chỉ là có chút nhớ anh.” Tô cấm Mịch hơi ngượng ngùng nói: “ông xã, chừng nào thì anh trở về?”
“Anh nghe quản gia nói em tự giam mình ở trên gác xép, làm sao, không vui hả?” Thời cảnh An hỏi bằng giọng điệu thản nhiên.
‘Không phải, chỉ là em nhớ tới mẹ em thôi.”
“Ngày mai anh sẽ trở về.” Thời Cảnh An ừ một tiếng, còn nói: “Ngoan ngoẫn nghỉ ngơi ở nhà, không cho phép chạy loạn.”
Tỏ Cấm Mịch lập tức đồng ý, vô cùng nghe lời.
Sau khi cúp điện thoại, Tô cấm Mịch trở về phòng, bật máy tính lên, tiếp tục xem xét thông tin liên quan tới vụ tai nạn xe cộ của mẹ mà cô đã điều tra trước đó.
Thông tin được cảnh sát bên kia đưa ra là do tài xế gây tai nạn trong tình trạng say rượu, lúc quẹo ở đoạn cua xe không nắm chắc tay lái, vậy nên mới dẫn đến tai nạn xe cộ.
Tô Cấm Mịch không tin, sau khi điều tra về tên tài xế gây ra tai nạn, cô phát hiện đối phương chưa bao giờ đi ngang qua con đường kia đế đưa hàng, tại sao vào đúng thời gian ấy của ngày hôm đó lại nhất định phải đi đường vòng đến con đường kia.
Điều khiến cô càng nghi ngờ hơn nữa là ngay sau vụ tai nạn, tên tài xế này lập tức dọn nhà rời khỏi thành phố Hương Kiên.
Trước đó cô vẫn luôn âm thầm điều tra, nhưng bởi vì lực lượng có thế điều động không đủ, cho nên mãi vẫn không tra được bóng dáng của đối phương. Lần này, thông qua lực lượng của nhà họ Thời, cô lại tìm được một vài manh mối.
Sau khi đánh dấu chi tiết trên bản đồ, Tô cấm Mịch đứng dậy, chuẩn bị đi xác thực một cách trực tiếp.
“Mợ chủ, ngài muốn ra ngoài sao?” Quản gia thấy vậy, nói: “Tôi sẽ sắp xếp hai người đưa ngài đi.”
Tỏ Cấm Mịch từ chối: “Tôi ra ngoài làm một số việc riêng, sẽ trở về nhanh ấy mà, ông không cần lo lắng, ừm, nếu ông xã hỏi tôi đi đâu thì cứ nói tỏi sẽ nhanh chóng trở về.”
Quản gia đáp lại một tiếng.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Thời, Tô cấm Mịch lái chiếc xe Lamborghini phiên bản giới hạn trên con đường đồng đúc.
Nơi cô muốn đi nằm ở vị trí phụ cận với khu phố thương mại ở trung tâm thành phố.
Khi đến nơi, Tô cấm Mịch nhận được điện thoại của người đã bí mật giúp cô điều tra chuyện này, đối phương nói rằng lâm thời xảy ra chuyện, không có cách nào qua gặp cô.
“Bây giờ tôi đã đến phố thương mại rồi.” Tô cấm Mịch nhấn mạnh: “Chừng nào thì anh tới được? Tôi có thế đợi.”
Người kia lại liên tục xin lồi, thậm chí còn nói rằng có thế trả lại một phần phí điều tra trước đó.
“Được rồi, vậy chúng ta hẹn gặp lần khác đi.” Tô cấm Mịch bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.