‘Bố nói này, Thành Tú là con trai của bố, cháng lẽ bố mang con
của mình đi còn phải báo trước hay sao?” Tô Quốc Vĩ tức giận khi thấy Tô cấm Mịch không nghe lời mình.
Sớm biết thế, ông ta nèn đế Tô Tú Anh gả vào nhà họ Thời, chí ít Tú Anh còn biết thật lòng suy nghĩ cho nhà họ Tô.
Tỏ Cấm Mịch cảm thấy buồn nôn khi nghe Tô Quốc Vĩ liên tục nhấn mạnh quan hệ máu mủ giữa bọn họ.
“Ông còn biết Thành Tú là con của ông à? Tôi còn tưởng rằng ông chỉ có mồi một đứa con gái là Tô Tú Anh thôi chứ. Tôi nói cho ông biết, tôi biết ông và Tô Tú Anh đang âm mưu cái gì rồi, chỉ cần tôi vần còn ở đây, tỏi sẽ không bao giờ đế âm mưu của các người thành công.”
“Còn nữa, tốt nhất ông nên đế mắt đến Tô Tú Anh cho chặt vào, đừng để cô ta đến trước mặt tôi tìm đường chết. Đối với người nhà họ Tỏ, tôi sẽ không cho một chút thế diện nào đâu.”
Khỏng đợi kịp trả lời Tô Quốc vr, cô đã cúp điện thoại.
Nắm chặt chiếc điện thoại di động, phần viền đè lên lòng bàn tay, tạo ra một vết màu đỏ.
Trở lại phòng, Tô cấm Mịch mở ra két sắt, thứ được khóa bên trong không phải là đồ trang sức hay châu báu trân quý gì, mà là một con búp bê thỏ.
Con búp bê đã cũ nát đến mức không thể tả, phần vải trên bụng đã bị sờn, lộ ra sợi bông màu trắng.
Con búp bê này là con búp bê mà Thành Tú thích nhất, thằng
bé nói con búp bê này tràn đầy tình yêu của mẹ đối với mình.
Thế nhưng…
Tô Cấm Mịch nhớ rõ lúc đấy là một buối chiều có nắng đẹp, thời tiết rất tốt. Thành Tú nói muốn đi đón cô cùng với mẹ, cô rất vui vẻ, thậm chí còn thu dọn đồ đạc từ trước, chờ đợi trong sự mong ngóng.
Nhưng mấy phút sau, cỏ lại nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, thông báo rằng mẹ của cô gặp phải tai nạn xe cộ.
Trong đầu Tô cấm Mịch nổ ầm một tiếng, hai mắt trở nên mờ đi, âm thanh phát ra từ trong điện thoại dần dần rời xa, trở nên vô cùng hư ảo.
Lúc lấy lại tinh thần, cô đã ngồi ở trên xe taxi.
Gặp phải chuyện như vậy, điều đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Tỏ Quốc Vĩ, tiếng chuông cứ thế reo vang cho đến khi tự động cúp máy.
Không có người nghe máy!
Tô cấm Mịch vẫn tiếp tục gọi, gọi cho đến khi bước vào bệnh viện.
ở trước cửa phòng phẫu thuật, cô hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết phải làm gì, ngay cả chi phí phẩu thuật cũng là do chị gái cảnh sát tốt bụng dẫn cô đi xử lý.
“Rất tiếc, bệnh nhân mất quá nhiều máu, không còn dấu hiệu của sinh mệnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lời nói của bác sĩ giống như một tia sét, nổ vang trong đầu Tô Cấm Mịch.
Cô cảm thấy điều này rất không chân thật.
Người mới vừa rồi còn nói chuyện phiếm với cô, cứ như vậy rời đi sao?
Tô Cầm Mịch cảm thấy không gian xung quanh mình trở nên vặn vẹo, cả thế giới quay cuồng, trước mât cô tối sầm lại, sau đó không còn biết gì nữa.
Lúc cô tỉnh dậy, hai cánh mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tô Quốc Vĩ đứng ở bên giường, đưa lưng về phía cô, đang gọi điện thoại với người khác, giọng điệu đầy cưng chiều: “Tú Anh, bên bố xảy ra chút chuyện, lúc trở về sẽ mang cho con, được không?”
Người phía bên kia điện thoại nói gì đó, Tỏ Quốc Vĩ cười rất vui vẻ.
“Bố…” Tô Cấm Mịch mở miệng, mũi chua xót, vừa nháy mắt một cái đã lập tức chảy nước mât: “Mẹ đâu rồi? Thành Tú đâu rồi?”
Tô Quốc Vĩcúp điện thoại, lạnh lùng liếc cồ một cái: “Mẹ mày chết rồi, Thành Tú đang trong phòng phẫu thuật.”
“Được rồi, mày đã tỉnh thì đi chăm sóc cho Thành Tú đi. Tao đã thanh toán tiền thuốc men rồi, công ty còn có việc, tao đi trước đây.”
Tô Quốc Vĩ cứ thế đi luôn. Dưới tình huống vợ vừa mới qua đời, chưa biết sống chết của con trai như thế nào, ông ta mặc kệ con gái mình trong bệnh viện, bỏ đi không chút do dự.
Bắt đầu từ giây phút đó, trong lòng Tô cấm Mịch, bố của cô đã chết rồi.