“Nó dám tới đây náo loạn sao?” Quả nhiên, trên mặt Tỏ Quốc vr đầy tức giận: “Anh là bố nó, Thành Tú là con trai tôi. ông đây nuôi con trai là chuyện đương nhiên. Đế xem nó dám làm gì?”
Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì có tiếng chuông cửa vang lẽn.
Du Vân Linh bảo người giúp việc ra mở cửa, ngay sau đó, người giúp việc bị cảnh An đá ngã.
“Anh Cảnh An.” Nhìn thấy Thời Cảnh An, Tô Tú Anh cực kỳ vui vẻ, cô ta đứng dậy, như bướm hồ điệp lao nhanh về phía người đàn ỏng, lộ ra dáng vẻ ngại ngùng:
“Anh Cảnh An , anh tới tìm em sao? Em…”
Thời Cảnh An ghét bỏ nhìn cô ta một cái, đẩy Tô Tú Anh ra. Ánh mát anh sâc như dao, nhìn thắng Tô Quốc Vĩ:
“Dám mang người từ nhà họ Thời đi, các người có can đảm đấy.”
Trong lòng Tô Quốc Vĩ lộp bộp, khẽ vỗ tay Du Vân Linh, mỉm cười nhiệt tình nói:
“Cảnh An, con nói gì vậy, bố không hiếu. Nào tới đây, thời gian trước bố có mua một gói trà Long Tỉnh Tây Hồ. Hôm nay, hai người chúng ta cùng uống.”
Nhìn dáng vẻ giả bộ của Tô Quốc Vĩ, Thời Cảnh An cười nhạo nói:
“Hóa ra là nhà họ Tô cảm thấy mình sống an ốn lâu quá nên muốn trải qua cảm giác của người nghèo. Tôi sẽ thành toàn cho các người.”
“Anh Cảnh An, rốt cuộc thì bọn em đã làm chuyện gì mà khiến anh phải đối xử với chúng em như vậy?”
Tỏ Tú Anh cán môi, chật vật nhìn anh. Đỏi mắt ngập nước lộ ra dáng vẻ oan ức.
“Giao Tô Thành Tú ra đây.” Sắc mặt của Thời Cảnh An âm trầm, anh không muốn nhìn đám người độc ác này nữa.
Nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Tô cấm Mịch, tim của anh lại nhói lên một trận đau đớn.
Tô Quốc Vĩ còn muốn nói gì đó nhưng Thời cảnh An không còn kiên nhẵn, anh bảo vệ sĩ đi thắng lên trẽn tầng tìm người.
Rất nhanh. Tô Thành Tú đã được vệ sĩ lực lượng bế xuống dưới nhà.
“Ông chủ, đã tìm được người rồi.” Người dẩn đầu nói: “Cậu chủ Tô nóng rần, cần phải nhanh chóng chữa.”
Nhìn thấy cả người Tô Thành Tú ướt sũng, mặt đỏ lèn, lửa giận trong lòng Thời Cảnh An đạt tởi đỉnh điểm.
“Mấy người, giỏi lắm!” Thời cảnh An thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng, mỗi câu như mũi tên nhọn ghim vào lòng Tô Quốc Vĩ:
“Ngày mai, tin tức phá sản của nhà họ Tô mấy người sẽ truyền đi khắn thành phố Hương Kiên này.”
Nhà họ Tô sống trong giới thượng lưu lâu như thế cũng có
Nói xong, Thời cảnh An coi như không nghe thấy lời van xỉn của Tô Quốc VF, chán ghét đã văng người phụ nữ khóc lóc ỏm chân anh. Anh lấy khăn ra lau tay rồi xoay người rời đi.
Sau khi đoàn người quay trở lại biệt thự, nhanh chóng đế quản gia mang theo bác sĩ riêng đến gặp Tô Thành Tú, tiến hành kiếm tra và chữa bệnh cho cậu ấy.
“Chủ tịch Thời, cậu Tô bị sốt cao, phải chữa trị gấp, nếu đế nặng hơn sẽ bị nóng hóng hệ thần kinh dần đến tâm trí rối loạn.” Sau khi bác sĩ riêng chuấn đoán bệnh thì báo cáo lại tình huống của Tô Thành Tú.
“Vậy thì nhanh chóng dùng thuốc.” Thời Cảnh An lạnh giọng ra lệnh: “Nếu nhưng không chữa khỏi thì mấy người cút hết cho tôi.”
Tô Thành Tú là mạng của Tô cẩm Mịch, nếu như xảy ra chuyện gì thì Thời Cảnh An khó tưởng tượng được Tô cấm Mịch sẽ thế nào.
Rời khỏi phòng của Tô Thành Tú, sắc mặt Thời cảnh Anh lạnh lùng, đi tới phòng của Tô cấm Mịch.
Trên giường, Tô cấm Mịch đã được tiêm thuốc an thần, yên lặng nằm đó, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tái nhợt, đôi mồi vốn đỏ thắm cũng mất đi vẻ căng mọng.
Thời Cảnh An giơ tay lẽn, cách khoảng không nhẹ nhàng miêu tả đường nét của Tô cấm Mịch. Gương mặt đầy tức giận dần dần chuyến sang dịu dàng, con ngươi đen nháy cũng xoẹt qua
tia mềm mại.
Tỉnh lại, Tô cấm Mịch thấy khung cảnh quen thuộc.