Trong lòng Tô cấm Mịch sinh ra dự cảm xấu, khiến sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Sân vườn nhà họ Thời rất lớn.
Phòng khách chăm sóc Tô Thành Tú gần như đã sửa thành phòng điều dưỡng, nằm ở khu nhà hướng tây bắc. Nghĩ đến điều gì đó, cô liều lĩnh xông ra khỏi phòng khách, mặc sấm sét mưa rơi bên ngoài.
Tô Cấm Mịch trông thấy một chiếc Ferrari màu đen, đang chạy ra từ khu nhà phía tây bắc, xuyên qua sân vườn đi thẳng đến cửa ra vào.
Cho dù chiếc xe chỉ lướt qua Tô cấm Mịch trong nháy mắt, nhưng cô vẩn nhìn thấy, em trai Tô Thành Tú vẩn đang rơi vào trạng thái hôn mê của mình đang nằm trên ghế sau xe.
Một luồng khí lạnh, xông thắng từ lòng bàn chân lẽn đỉnh đầu cô, khiến cả người cô run rấy.
“Mợ chủ, mợ đang làm gì thế?” Lúc này quản gia Trương mới chạy tới, ông ta khuyên nhủ: “Mưa to quá, mợ mau chóng vào trong phòng đi.”
“Mau! Mau ngăn chiếc xe kia lại! Nhanh lẽn!”
Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.
Mặc dù trước cống trang viên có vệ sĩ, nhưng vài người vệ sĩ,
căn bản không thế ngăn cản được một chiếc xe đang nối điên chạy nhanh như bay.
Vốn dĩ cống sắt đã đóng lại, cũng bị chiếc xe kia tông thẳng vào.
“Đuổi theo! Mọi người mau đuối theo!” Quản gia cao giọng thét lên với đám vệ sĩ.”
“Quản gia Trương, đưa chìa khóa xe cho tôi!” Tô cấm Mịch sốt ruột đến mức chạy tháng về phía nhà để xe.
“Chìa khóa xe nào?” Quản gia Trương sững sờ hỏi lại.
“Tùy tiện chiếc xe nào cũng được! Mau đưa chìa khóa cho tôi! Nhanh lên!”
“Mợ chủ, đế vệ sĩ đuối theo là được rồi…” Quản gia Trương thở hon hến chạy theo Tô cấm Mịch, không ngừng khuyên can.
Nhưng lúc này Tô cấm Mịch vốn đã không thế nghe được gì nữa, cô giành lấy chìa khóa từ chỗ của quản gia Trương, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi xuống rồi đạp chân ga, đuối theo chiếc xe chạy phía trước.
Nếu như em trai cô lại rơi vào tay của nhà họ Tô một lần nữa, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay!
Chờ đến khi Tô cấm Mịch lái xe chạy ra ngoài thì đã không còn thấy tăm hơi chiếc xe của nhà họ Tỏ đâu nữa.
Trời mưa rất lớn, tầm nhìn cực kỳ kém, hoàn toàn không nhìn
thấy đường phố và dòng xe cộ chạy ở phía trước.
Tô Cấm Mịch không nhìn thấy gì, chỉ có thể đi thẳng về hướng biệt thự nhà họ Tô. Tinh thần cô vô cùng khấn trương, và cũng không hề để ý đến đèn đỏ, khi chạy đến khu vực phụ cận, nhìn thấy đèn đỏ sáng lên thì trong lòng cô chợt hoảng loạn, hung hăng đạp phanh lại.
Dù đạp phanh lại nhưng cô lại không đế cho xe dừng lại luôn mà ngược lại quẹo xe sang làn đường ngược chiều.
Rầm, một tiếng vang lớn phát ra.
Cửa của chiếc xe Lamborghini phiên bản giới hạn trị giá hơn bảy mươi triệu trực tiếp đụng vào một chiếc xe Bentley đen chạy ngược chiều.
Sau cú va chạm mạnh chiếc túi khí trên xe bung ra.
Đầu Tô Cấm Mịch đụng mạnh vào túi khí, khiến cho đầu óc cô choáng váng nặng nề không thế ngấng đầu lên được, tay cũng không thế cử động được. Cô đang muốn tháo dây an toàn ra thì mới phát hiện ra ngay cả sức đế nhấc tay lên cũng không có.
Cỏ bị tai nạn xe?
Cô cảm giác trên trán có một cổ ấm áp chảy từ khóe mắt xuống, cả người đau đến mức giống như bị một xe tải lớn cán qua.
Cửa xe Bentley được đấy ra.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống xe.