“Tú Anh nói không sai.” Du Vân Lỉnh quyết tâm nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị nó chọc tức chết!”
“Phải tìm ra kế hoạch hoàn hảo, hành động tùy tiện sẽ chỉ khiến chúng ta càng bị động hơn thôi.”
Tô Tú Anh cười lạnh: “Bố, bố hãy tin con, nhất định sẽ không sao hết!”
Tỏ Quốc Vĩ do dự rồi hạ quyết tâm, nhất định nắm chặt Tô Cấm Mịch trong tay.
ít nhất là trong lúc Thời cảnh An vẫn đang thích cô, khiến cô làm vài chuyện vì nhà họ Tô.
“Đi, đến nhà họ Thời.”
Tô Tú Anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ của Tô cấm Mịch bị gõ. “Mợ, có khách đến tìm cô.”
“Ai thế?”
“Người của nhà họ Tô.” Quản gia thấp giọng nói.
Tô Cấm Mịch thay một bộ đồ đơn giản rồi đi xuống lầu, nhìn thấy phòng khách chỉ có một mình Tô Tú Anh.
“Cồ tới đây làm gì?” Tô cấm Mịch nhíu mày hỏi.
Tô Tú Anh cũng không đế tâm mấy, dường như đã sớm chuấn bị tâm lý cho thái độ của Tô cấm Mịch rồi, còn bưng trà lài trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Chị, thật ra chị kết hôn, bố mẹ đều cảm thấy nên chuấn bị quà cho hai người, chỉ là không biết anh Cảnh An thích gì thôi, em nghĩ chắc chán chị hiểu rõ anh ấy nhỉ?”
“Không cần.” Tô cấm Mịch bước xuống lầu, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Tỏ Tú Anh, muốn xem xem rốt cuộc cô ta lại có ý định gì, nhưng mà lần này hình như Tô Tú Anh thông minh hơn rồi, không trực tiếp để lộ tâm trạng của mình ra ngoài nữa.
“Chị đừng nói vậy, em biết anh cảnh An không thiếu tiền, nhưng món quà này lại mang ý nghĩa như lời chúc phúc của bố mẹ.”
“Em khuyên chị vẫn nên nhận lấy lời chúc phúc này thì tốt hơn, bởi vì tương lai không xa, Cảnh An sẽ vứt bỏ chị, lấy người phụ nữ khác, còn về phần chị…” Tô Tú Anh nhíu mày lại, nụ cười có chút hả hê: “Sẽ bị người ta vô tình vứt bỏ, giống như chiếc khăn lau đã dùng rồi.”
Tô Cấm Mịch lạnh lùng nhìn Tõ Tú Anh đang mơ mộng hão huyền, không thế hiếu rối rốt cuộc trong đầu cô gái này đang nghĩgì.
Kiếp trước cô ta không hề tới nhà khiêu khích, vì sao kiếp này lại như vậy?
Tô Cấm Mịch lạnh lùng hừ một tiếng: “Cỏ nói Cảnh An sẽ lấy cô gái khác, không phải đang nói chính cô chứ?”
Tô Tú Anh đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Đúng, có vấn đề gì sao?”
Thiếu chút nữa Tỏ cấm Mịch đã cười chảy cả nước mẳt, không biết ai cho Tô Tú Anh dũng khí để cô ta tự luyến không ai bì nối như vậy.
“Ha ha ha, đầu, đầu cỏ có phải bị úng nước hay không?”
Sắc mặt Tô Tú Anh xanh mét, hận không thể trực tiếp xông lên liều mạng với Tô cấm Mịch, nhưng mà ánh mát cô ta lại xoay chuyển, không biết đang nghĩ đến điều gì. Rất nhanh cô ta đã thu lại tâm trạng của mình, chỉ hung dữ nhìn về phía Tỏ cấm Mịch, rống lên: “Tô cấm Mịch, cô đừng đắc ý, cứ đợi đấy.”
Nói xong cô ta quay người, lập tức ra khỏi phòng khách.
Bên ngoài trời đang đố mưa, Tỏ Tú Anh chờ người giúp việc mang ô đến cho cô ta, sau đó mới chán ghét đi vào trong màn mưa.
Lúc này quản gia lại bưng một chén trà khác bước tới.
Tô Cấm Mịch lau giọt nước mắt vừa CƯỜI lớn quá chảy ra ngoài, nghi ngờ nhìn về phía quản gia: “Quản gia Trương, sao ông lại bưng trà đến đây?”
“Không phải có bốn vị khách sao?”
Tô Cấm Mịch khẽ nhíu mày: “Rõ ràng chỉ có một mình Tô Tú Anh thỏi mà.”
Quản gia Trương lác đầu: “Sau khi xe chạy vào sân, tống cộng có bốn người khách bước xuống xe, tôi thấy cả ngài Tô Quốc Vĩ cũng đến đây… Mợ chủ, ỏng ấy đi đâu rồi?”
Khi đang nói chuyện với quản gia.