Cô dừng bước trước cửa phòng ngủ, trong bụng lặp đi lặp lại mấy lời xin lỗi đã nghĩ sẵn trong đầu, hít sâu đế ốn định lại cảm xúc mởi nhẹ nhàng đấy cửa chính phòng ngủ ra.
Thời Cảnh An nửa nằm trên sô pha, một tay chọt ipad, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt quạnh quẽ.
Hiển nhiên, anh vẩn đang tức giận.
Tô Cấm Mịch rõn ra rón rén, ngồi xổm xuống trước mặt Thời
Làm ra biếu cảm đáng thương vô cùng, cấn thận hỏi: “Chồng ơi, anh giận em à?”
Đáy mắt Thời Cảnh An hững hờ như nước, chỉ nhìn màn hình ipad.
“Em rất muốn xin lỗi anh, nhưng anh phải cho em biết là em sai ở đâu chứ! Chồng ơi, anh nói có đúng không?”
Thời Cảnh An buông ipad, dùng tay nâng cằm cô lẻn.
Đôi mát đen láy nhìn cô chăm chú, môi mõng khẽ mở: “Chồng mình phải đi mà em lại có phản ứng này sao? Thật đúng là lạnh nhạt!”
Tô Cấm Mịch sửng sốt: “Em chỉ là… chỉ là…”
“Rốt cuộc thì trong mắt em, tôi là cái gì?” Thời cảnh An tươi cười châm biếm, đáy mắt đen như đá hắc diệu lại tỏa ra hơi lạnh.
“Em…” Tỏ Cấm Mịch tức khắc ngấn người ra.
Thời Cảnh An cười lạnh lùng, năm ngón tay buông cằm cô ra, dời tầm mắt đi chỗ khác không nhìn Tô cấm Mịch nữa.
“Được, em hiếu rồi.” Tô cấm Mịch gật đầu thật mạnh với anh, đôi tay chống lên ngực anh để đứng lẽn, xoay xoay xương bả vai lại xoa xoa cố tay.
Thời Cảnh An bị hấp dẫn bởi hành động lạ thường của cỏ, bèn chăm chú nhìn cô.
Không hiếu nối cô đang muốn làm gì.
Giây tiếp theo.
Tô Cấm Mịch đột nhiên bố nhào lên người anh.
Động tác đột ngột này khiến đáy mắt Thời cảnh An toát lên vẻ giật mình.
Chợt, Tô Cấm Mịch òa lên khóc, kêu.
“Chồng ơi! Anh đừng đi! Em sẽ nhớ anh lắm! Ngay cả một giây một phút em cũng không muốn rời xa anh!” Cô la đến khàn cả giọng, mang theo chút khàn khàn.
Hai tròng mát của Tô cấm Mịch cũng đỏ lên, kề sát bên người Thời cảnh An, cọ tới cọ lui giống một bé mèo con, khóc thương tâm vô cùng: “Chồng ơi, anh đi rồi… Anh đi rồi vậy em nên làm gì bây giờ…”
“Đủ rồi!” Thời cảnh An nhướng mày, nghiêm giọng nói.
Tô Cấm Mịch: “Em bày tỏ chưa đủ mãnh liệt à?”
“Tôi đi công tác, không phải đến điện Diêm Vương!” Sắc mặt Thời Cảnh An xanh mét.
Tô Cấm Mịch gắng nhịn xuống, suýt chút nữa thì phì cười: “A,
lại đi lại đi!”
Thời Cảnh An lại lập tức đứng lên, đưa lưng về phía Tô cấm Mịch: “Tối nay tỏi ngủ ở phòng làm việc!”
Tô Cấm Mịch không cam lòng cứ để cho anh như vậy, VỘI vọt tới trước mặt anh, lỏi kéo tay anh, cầm lấy bàn tay anh đặt lên ngực mình, ngước mắt ngóng nhìn anh: “Chồng à, tay anh đặt ở nơi này! Anh cảm nhận được không?”
Thời Cảnh An lộ ra một chút khó hiếu.
“Tiếng lòng của em.” Tô cấm Mịch chớp mắt, đáy mắt rực rỡ lấp lánh: “Em không muốn đế anh đi, nhưng… nhưng em cũng không thể giữ anh lại. Chồng à, em đã gả cho anh, nhưng em không muốn trở thành trói buộc của anh, anh hiếu ý em không?”
Thời Cảnh An nhìn đỏi mắt cô, đối với anh mà nói, người phụ nữ trước mắt này dường như có một loại ma lực nào đó.
Tựa hồ có thể làm lay động lòng anh dễ dàng như trở bàn tay.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt Thời Cảnh an lui bước, khóe miệng cong lên: “Đừng có diễn.”
“Anh cười rồi à chồng?” Tô cấm Mịch vừa giật mình vừa vui vẻ: “Không giận em nữa phải không?”
Thời Cảnh An không tỏ ý kiến gì, chỉ đưa tay nhéo mặt cô, ánh sáng trong mắt càng thêm dịu dàng.