Mắt thấy máy tính xách tay sẽ bị Thời Cảnh An mở ra, dưới tình huống cấp bách, Tô cấm Mịch hô một tiếng: ‘Thời Cảnh An!”
Ánh mắt Thời cảnh An lạnh lẽo, đôi tay khựng lại giữa không trung, nặng nề hỏi: “Cô gọi tôi làm gì?”
“Ông xã.”
Tô Cấm Mịch nhón chân lên, khép hờ hai mắt, trong lúc nguy cấp đã hôn Thời Cảnh An một cái.
Tay phải nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tay trái nhân cơ hội nhanh chóng rút USB trên máy tính ra, nhét vào túi, lúc này cồ mới kết thúc nụ hôn, hai má đã ửng hồng.
Làm gì?”
“Không… Không có gì.” Tô cấm Mịch lắc đầu.
Không có gì mà lại chủ động như thế, không giống với cô bình thường chút nào.
Chỉ là Thời Cảnh An rất hưởng thụ.
Thời Cảnh An ôm lấy eo Tô cấm Mịch, hôn sâu hơn.
“Tôi… Tôi đi chuẩn bị cơm cho anh…”
Tỏ Cấm Mịch thấy Thời Cảnh An ôm chặt mình không buông thì muốn trốn đi.
Thời Cảnh An duỗi tay ra một cái, túm lấy cô lại ôm vào lòng.
Tô Cấm Mịch có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
“Tôi nghĩ là em nên hợp tác với tôi.” Thời cảnh An cúi người, hơi thở ấm áp phả lẽn vành tai Tỏ cấm Mịch, khiến Tỏ cấm Mịch không kiềm được mà run rấy.
“Hợp tác chuyện gì?” Cô vô thức hỏi lại theo ý của Thời cảnh An.
Thời Cảnh An khẽ cười: “Hợp tác sinh một đứa bé với tôi.”
Cảm giác khô nóng tức khắc xâm chiếm toàn thân Tô cấm Mịch: “Đứa bé?!”
Sao cô lại có thê’ quên được chứ, hôm nay Thời Cảnh An đã nói ở nhà họ Tô rằng, anh muốn cô sinh một đứa bé!
Cô, Thời Cảnh An, đứa bé của bọn họ!
Đến lúc đó nên đặt tên con là gì thì hay nhỉ?
Ngay tức khác, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một chiếc bánh bao nhỏ mềm mềm, núng nính, trong lòng mềm nhũn như tơ
vò.
“ừm, em bé.”
Thời Cảnh An nhất thời bế cô lẽn, đặt lên trên bàn làm việc. Bàn tay vung lên, quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Thời Cảnh An cúi người, kề sát mặt mình vào mặt cô.
Tỏ Cấm Mịch khấn trương đến mức hai mắt nhìn lung tung lộn xộn, không dám nhìn thẳng vào anh.
Muốn… ở phòng làm việc???
Thời Cảnh An lại không cho cỏ cơ hội hỏi ra miệng, thân mình nhẹ nhàng đè lên.
Nửa giờ sau.
“Mệt rồi ư?” Thời Cảnh An ôm Tô cấm Mịch, khẽ cười hỏi.
“Vâng.” Tô cấm Mịch mệt tới mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay.
“Đi tắm rửa đi.” Đáy mắt anh sáng như sao trời.